Trương Huyễn tới tận cùng phía nam doanh địa dân chạy nạn, nơi này có mấy trăm đại trướng, là trung tâm quản lý toàn bộ doanh địa dân chạy nạn, các quan viên đang bận rộn đăng ký tin tức, tên họ, tuổi, quê quán nạn dân, trong nhà có mấy người, làm nghề gì, có tay nghề gì am hiểu vân vân.
Mấy ngàn nạn dân đang xếp hàng đăng ký, xếp mười mấy đội, sau khi đăng ký xong liền có thể lĩnh một tấm thẻ sắt, bằng thẻ sắt an bài doanh trướng, phân phối lương thực.
Trương Huyễn một đường chạy tới chỗ đăng ký, đang hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm chung quanh, bỗng nghe thấy phía sau có người hô to: “Trương tướng quân, lão phu ở đây!”
Trương Huyễn quay đầu, chỉ thấy Bùi Củ đang cười tủm tỉm ngồi trước một cái bàn dài, trong tay cầm một cây bút, trước mặt là một quyển đăng ký thật dày, vừa hỏi tình huống nạn dân, vừa hướng mình vẫy tay. Bùi Củ thế mà đang tham dự đăng ký tin tức nạn dân, thực sự khiến Trương Huyễn không ngờ.
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, cười đi đến bên cạnh Bùi Củ. Hắn chưa quấy rầy Bùi Củ đăng ký nạn dân, kiên nhẫn chờ đợi Bùi Củ làm xong công việc trong tay.
Bùi Củ áy náy cười cười với Trương Huyễn, lại nhìn nạn dân trước mắt hỏi: “Tên ngươi và người nhà đều đã đăng ký, vậy ngươi quê quán là nơi nào? Ý tứ của ta là nói nhà ngươi ở nơi nào?”
“Tiểu nhân là người thôn Bình Phong huyện Tống Thành.”
Bùi Củ gật gật đầu, ở trên sổ đăng ký Lương quận Tống Thành huyện, lại cười hỏi: “Ở quê lấy cái gì mưu sinh? Trong nhà có đất đai hay không?”
“Hồi bẩm lão gia, tiểu nhân làm ruộng mà sống, trong nhà không có đất, thuê năm mươi mẫu đất làm ruộng.”
“Ta thấy ngươi có một trai một gái, trưởng tử đã mười bốn tuổi, nó có giúp ngươi cùng nhau làm ruộng hay không?”
“Có ạ, cha con hai người chúng ta làm ruộng, nương tử cùng con gái ở nhà dệt vải.”
“Một nhà bốn người không tệ.”
Bùi Củ cười cười, lại nói: “Còn có một mục cuối cùng, ngươi có kỹ năng gì? Ví dụ như thợ mộc, săn thú, thợ ngói, thợ rèn linh tinh...”
Nam tử nghĩ nghĩ, “Ta sẽ rèn sắt, trước ba mươi tuổi vẫn là thợ rèn, về sau mới sửa thành trồng trọt.”
“Ồ —— “
Bùi Củ cười nói: “Thợ rèn ở chỗ chúng ta rất có lợi! Có thể kiếm tiền, quan phủ cũng đang chiêu mộ thợ rèn, ngươi có thể đi thử, nếu trúng tuyển, một tháng tám quan tiền cũ, kiếm tiền nhiều hơn so với trồng trọt.”
“Tiểu nhân trở về thương lượng với nương tử một chút, nếu nương tử đồng ý, tiểu nhân sẽ đi báo danh.”
“Ha ha! Nương tử ngươi nhất định sẽ đồng ý.”
Bùi Củ lấy một tấm thẻ sắt cho hắn, “Chỗ ở lâm thời ở khu thứ ba mươi lăm, các ngươi tự mình đi qua, sẽ có quan viên phụ trách an trí các ngươi.”
“Đa tạ lão gia!”
Nam tử thi lễ lui xuống, lúc này, Bùi Củ đem đăng ký giao cho một quan viên khác, hắn đứng dậy cười nói với Trương Huyễn: “Để tướng quân đợi lâu rồi.”
“Đường đường tướng quốc đến đăng ký nạn dân. Ty chức cảm thấy rất xấu hổ!”
“Thật ra cũng không có gì, lão phu lúc trẻ tuổi cũng thường làm loại chuyện này, xúc cảnh sinh tình, rất có cảm giác hoài cựu.”
Trương Huyễn chỉ đại trướng phía trước, “Nơi này khá hỗn loạn, chúng ta đi trong trướng nói chuyện đi!”
Bùi Củ gật gật đầu, theo Trương Huyễn đi hướng đại trướng. Hắn nhìn nạn dân cuồn cuộn không ngừng tới, thở dài nói: “Đây thật ra nên là việc của triều đình, nhưng tình hình tai nạn quá nghiêm trọng, chỉ dựa vào triều đình đã xa xa không đủ. Cũng may ngươi có thể chủ động đảm đương, thánh thượng cũng chưa vì chuyện này bất mãn với ngươi.”
Hắn xem như ngầm thừa nhận hành vi của ngươi.”
Trương Huyễn cười nói: “Ta nghe nói địa khu Hà Lạc cùng Giang Hoài cũng bắt đầu cứu trợ thiên tai quy mô lớn, đây là chuyện tốt. Nếu quan phủ địa phương đều có thể tận một phần lực lượng mỏng manh, vấn đề nạn dân có thể giải quyết.”
“Tuy là nói như vậy, nhưng cũng không phải mỗi quan phủ đều muốn cứu tế, có quan phủ đang đợi chỉ thị triều đình, ví dụ như quận Bành Thành cùng quận Hạ Bi, có quan phủ bản thân lương thực đã không đủ, ví dụ như các quận Trung Nguyên, cho nên tướng quân có thể dẫn đầu cứu trợ thiên tai, đây là tấm gương rất tốt.”
Hai người nói xong liền đi vào đại trướng. Đại trướng này là chỗ quan viên nghỉ ngơi, bên trong không có ai. Thân binh của Trương Huyễn liền canh giữ ở cửa, không cho phép quan viên đi vào, Trương Huyễn mời Bùi Củ ngồi xuống, lại bảo binh sĩ dâng trà.
Lúc này, Bùi Củ nghĩ tới một chuyện, thấp giọng hỏi: “Ta vừa rồi gặp em trai Đại Lý tự khanh Trịnh Thiện Quả, hắn sao lại ở chỗ này?”
Trương Huyễn trầm mặc một chút, cười nói: “Trịnh gia cũng muốn tận một phần sức vì cứu trợ thiên tai, bọn họ ở bên đầm Cự Dã quận Đông Bình có một trang viên. Trịnh gia đem mấy ngàn thạch lương thực cất giữ trong trang viên đều quyên cho chúng ta không ràng buộc.”
“Phải không? Nhưng địa khu Hà Lạc cũng đang cứu trợ thiên tai, bọn họ là thế gia quận Huỳnh Dương, lại chạy tới Thanh Châu cứu trợ thiên tai, rất thú vị đấy!”
“Có lẽ bọn họ cũng cứu trợ thiên tai ở địa khu Hà Lạc. Trịnh gia muốn dốc thêm một chút sức.”
Bùi Củ lắc đầu, “Cái gọi là quận vọng là có quy củ, không có thế gia nào sẽ vượt quận cứu tế. Trương tướng quân, trong lòng ngươi ta đều rõ, Trịnh gia là hướng về phía ngươi.”
Trương Huyễn mỉm cười, “Nếu Bùi gia muốn đến cứu trợ thiên tai, ta càng cầu còn không được.”
Bùi Củ ngẩn ra, cười nói: “Ai nói Bùi gia chưa tới, lão phu không phải đang đăng ký nạn dân thay ngươi sao?”
Hai người cùng nhau cười to lên, Trương Huyễn lúc này mới chắp tay nói: “Ty chức chỉ là đùa một chút. Lệnh tôn phụ trách cứu trợ thiên tai Phạm huyện quận Tế Bắc, đã bận chân không chạm đất, Nguyên Khánh dẫn kỵ binh duy trì trật tự, cũng tận tâm tận sức, Bùi gia giúp ta rất nhiều.”
Trương Huyễn lời mang hai ý nghĩa, chỉ lại là Bùi gia ủng hộ đối với mình.
Bùi Củ thở dài, “Khoảng thời gian này thánh thượng đối với ta có chút lạnh nhạt, ta vẫn không quá rõ nguyên nhân, ta còn tưởng là vì năm đó ta đề cử của ngươi, hôm qua ta mới biết, thật ra là vì phụ thân Nguyên Khánh.”
“Bùi soái xảy ra chuyện gì?”
Trương Huyễn nhớ rõ Bùi Nhân Cơ trong lịch sử là đầu hàng Ngõa Cương, hắn thầm nghĩ, ‘Bùi Nhân Cơ sẽ không là đã đầu hàng chứ!’
Bùi Củ cười khổ một tiếng, “Giám quân Tiêu Hoài Nhượng buộc tội hắn dung túng Ngõa Cương chiêu binh, thánh thượng điều hắn đi Tương Dương đối phó nhân đồ chu khặc, hắn lại kháng chỉ không tuân, cho nên thánh thượng tưởng ta âm thầm sai khiến, trên thực tế ta hoàn toàn không biết gì cả.”
Trương Huyễn đối với phen lời này của Bùi Củ lại tin tưởng, cho dù Bùi Củ đồng ý Bùi Nhân Cơ phản Tùy, cũng sẽ tuyệt không lệnh Bùi Nhân Cơ đi đầu nhập vào Ngõa Cương, khả năng đi Tịnh Châu đầu nhập vào Lý Uyên lớn hơn, cái này phù hợp đặc điểm của Bùi thị gia tộc, thích đặt cược ở hai mặt, con trai Nguyên Khánh đầu phục mình, vậy lão tử Bùi Nhân Cơ nên đầu nhập vào Lý Uyên, Bùi Củ không phải luôn muốn cho Bùi Nhân Cơ đi Tịnh Châu đóng quân sao?
Trương Huyễn trầm ngâm một chút hỏi: “Bùi soái kháng chỉ không tuân sẽ có hậu quả gì?”
“Ta cũng không biết, nếu hắn thật sự không muốn làm, vậy từ chức về quê làm nông là được.”