Bùi Củ hiển nhiên không muốn khách lấn chủ. Hắn khoát tay cười nói: “Chúng ta không đề cập tới hắn nữa, nói về tướng quân một chút đi! Ta muốn chúc mừng tướng quân.”
“Ta có cái gì vui?”
Bùi Củ lấy ra thánh chỉ đưa cho Trương Huyễn nói: “Nơi này không phải chỗ tuyên chỉ, nên ở quận Thanh Hà rồi mới tuyên chỉ, nhưng tướng quân có thể tự mình nhìn trước một chút.”
Trương Huyễn tiếp nhận thánh chỉ chậm rãi mở ra. Hắn không khỏi thầm cả kinh, thế mà phong mình làm Hữu Dực vệ đại tướng quân, Tề quốc công, khai phủ nghi đồng tam ti, Dương Quảng đây là ý tứ gì, sự từng trải của mình nào có thể phong chức cao như vậy?
Trương Huyễn lập tức ý thức được, đây là Dương Quảng đang châm ngòi quan hệ của mình cùng đại tướng các nơi, ví dụ như La Nghệ sẽ cực kỳ khó chịu đối với mình. Mình làm Tề quốc công, La Nghệ hắn mới là Bắc Bình quận công.
“Bùi công, thứ cho ty chức không thể tiếp nhận!” Trương Huyễn đem thánh chỉ trả lại cho Bùi Củ.
Thái độ của Trương Huyễn ở trong dự kiến của Bùi Củ, hắn gật gật đầu cười nói: “Ta biết ngươi không muốn tiếp nhận, nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi nhận. Đây là ý kiến cá nhân ta, cân nhắc lợi hại, ta cảm thấy tiếp nhận lợi lớn hơn hại.”
“Bùi công không ngại nói xem.”
Bùi Củ khẽ cười nói: “Ngươi là kỳ tài ngút trời, vô luận quân sự hay chính trị đều là nhân tài kiệt xuất của Đại Tùy, không ai có thể sóng vai với ngươi, nhưng ngươi cũng có điểm yếu, đó là ngươi không có bối cảnh, ở Đại Tùy không có bối cảnh liền ý nghĩa ngươi không có lực kêu gọi, muốn bù lại điểm yếu của mình, cưới hỏi là một cách hay. Ngươi kết hôn với Lô gia sẽ khiến ngươi được sĩ tộc Hà Bắc ủng hộ, nhưng chỉ dựa vào đám cưới còn chưa đủ, bản thân còn phải có địa vị đủ cao. Mọi người là rất thực tế, ngươi thành đại tướng quân, Tề quốc công, liền bước đầu có sức kêu gọi thiên hạ, sẽ có rất nhiều người tới đầu nhập ngươi. Nguyên Đỉnh, ở hiện tại thời điểm mấu chốt này, không thể bởi vì nhất thời thanh cao mà hỏng việc!”
Trương Huyễn khom người thi lễ, “Bùi công nói rất đúng, Trương Huyễn xin nhận dạy bảo.”
Bùi Củ lại nói: “Mặt khác ngươi cần hiểu một sự kiện, thánh thượng phong ngươi địa vị cao, tuyệt đối không phải bởi vì ngươi lập công lao gì. Cao Khai Đạo cũng tốt, Lô Minh Nguyệt cũng thế, những cái đó không phải công lao, mà là công cao chấn chủ. Ngươi ngẫm lại việc mình làm, một cái Liêu Đông, một cái kho Lê Dương, có mấy thượng vị giả có thể dễ dàng tha thứ ngươi? Cho nên trong lòng ngươi phải hiểu thánh thượng vì sao phong ngươi địa vị cao?”
“Là vì Lý Uyên sao?” Trương Huyễn thản nhiên cười nói.
Bùi Củ ngạc nhiên, “Sao ngươi biết?”
“Bởi vì là ta nói cho thánh thượng, thân phận chân thật của Ngõa Cương Lý Mật là Lý Kiến Thành, cho nên đầu mâu của thánh thượng liền từ trên người ta dời đi Thái Nguyên.”
Bùi Củ nói không ra lời thật lâu. Thì ra là Trương Huyễn ở sau lưng đâm Lý Uyên một đao, một chiêu này đủ ác đủ cay. Hắn chỉ vào Trương Huyễn cười nói: “Ngươi nha! Từ khi nào trở nên giảo hoạt như vậy?”
“Ta nào có giảo hoạt, ta mấy năm trước đã biết chuyện này, luôn giấu diếm thay hắn. Hắn đem bản thân đặt dưới bức tường sắp đổ, tự mình không muốn làm quân tử, có thể trách ta sao?”
“Ngươi nói đúng, bản thân Lý Uyên cũng quả thật quá không cẩn thận. Thiên hạ không có bức tường không lọt gió, cho dù Nguyên Đỉnh ngươi không nói, người khác cũng sẽ mật báo.”
Bùi Củ không muốn ở chuyện này đắc tội Trương Huyễn, hòa theo Trương Huyễn hai câu, hắn vốn định nhân cơ hội nhắc tới việc đám cưới, nhưng nghĩ lại, cảm thấy còn chưa tới lúc. Hắn còn cần tiếp tục lung lạc Trương Huyễn, quan hệ hòa hợp với gã, đám cưới sẽ tự nhiên nước chảy thành sông.
“Còn có một việc ta muốn nói cho Nguyên Đỉnh, ta đã đề nghị do cha vợ ngươi đảm nhiệm Trung Nguyên an phủ sứ, Yến vương điện hạ đã đồng ý, nhắm chừng hiện tại cha vợ ngươi đã rời khỏi Giang Đô. Tướng quân tốt nhất phái một cánh quân đi bảo hộ hắn, thánh thượng lúc nào cũng có thể đem hắn triệu về Giang Đô.”
Trương Huyễn nhất thời mừng rỡ, Lô Trác rốt cuộc rời khỏi Giang Đô. Hắn vội vàng đứng dậy hướng Bùi Củ thi lễ thật sâu, “Ân của Bùi công, Trương Huyễn khắc trong tâm khảm.”
Bùi Củ cười mắt nheo thành một khe hở, “Lão phu còn có vài câu tâm huyết, Nguyên Đỉnh muốn nghe một phen hay không?”
“Vãn bối rửa tai lắng nghe!”
Trương Huyễn tuy rất hiểu cách sống của Bùi Củ, không quá thích thủ đoạn đầu cơ của hắn, nhưng ở trên chuyện Lô Trác, Trương Huyễn quả thật rất cảm kích Bùi Củ. Lô Trác rời khỏi Giang Đô khiến hắn không còn nỗi lo về sau, vô luận như thế nào Bùi Củ ở trên chuyện này đã giúp mình đại ân, thái độ của Trương Huyễn cũng trở nên cung kính phát ra từ trong lòng.
Bùi Củ một lòng muốn thúc đẩy đám cưới giữa Trương Bùi, cho nên hắn cũng cực kỳ dốc sức, đem trí tuệ mưu tính quốc gia của mình cũng đưa ra không chút giữ lại.
“Hiện tại tình thế thiên hạ đã rõ ràng, thiên hạ sắp chư hầu cùng nổi lên, tranh giành Trung Nguyên, nhưng nhìn chung lịch sử, tranh thiên hạ chỉ có Hà Bắc và Quan Lũng. Hán Cao Tổ ở Quan Trung mà thành lập cơ nghiệp, Quang Võ đế dựa vào Hà Bắc mà khôi phục Hán thất, Tào Tháo mới định đô Hứa Xương, nhưng vì tranh thiên hạ mà dời đô ở Nghiệp Thành, cho đến tiền triều, Chu Tề tranh chính là Quan Lũng Hà Bắc tranh. Nhìn Quan Lũng, Hà Bắc hai nơi, cái thứ nhất có thể tranh thiên hạ, thứ hai thì thiên hạ quy tâm. Quan Lũng chính là phạm vi thế lực Võ Xuyên hệ, quý tộc Quan Lũng đã kinh doanh trăm năm, nếu Lý Uyên khởi binh nhất định phải có được Quan Lũng, tướng quân có thể ở Sơn Đông mà tranh Hà Bắc, lung lạc sĩ tộc, đối xử tử tế hào môn, cắm rễ ở Hà Bắc Thanh Châu, thâu tóm hào cường Giang Hoài, tiêu diệt loạn phỉ Trung Nguyên, mạnh gân cốt nó là vì quân, đầy đặn da thịt nó là vì tài, hậu tích chính là bạc phát, tương lai tranh thiên hạ tất nhiên vẫn là Hà Bắc cùng Quan Lũng tranh, không chỉ có lịch sử, cũng là đại thế sai khiến!”
Bùi Củ nói một phen đem tình thế thiên hạ nhìn cực kỳ thấu triệt, cũng rất hợp ý Trương Huyễn. Trương Huyễn liên tục gật đầu, trong lịch sử Lý Uyên được thiên hạ là vì phương đông không có một kẻ địch cường đại, nó là đứng ở trên vai Tùy triều người khổng lồ này hái trái cây. Đậu Kiến Đức tuy chiếm Hà Bắc, lại xuất thân thảo mãng, không được sĩ tộc hào môn Hà Bắc ủng hộ, đám người Vương Thế Sung, Lý Mật trọng Hà Lạc mà khinh Hà Bắc, đây là nguồn gốc bại vong của bọn họ.
Mà An Lộc Sơn dựa vào Hà Bắc lập nghiệp, tuy An Sử chi loạn bởi triều đình thỏa hiệp mà chấm dứt, lại hình thành Hà Bắc phiên trấn cát cứ, thế lực Hà Bắc quật khởi cuối cùng vẫn trở thành nguồn gốc Đường triều diệt vong.
Trương Huyễn biết một chút đại thế lịch sử, nhưng Bùi Củ lại là dựa vào ánh mắt của mình, khiến Trương Huyễn rất bội phục, Trương Huyễn lại thi lễ sâu. “Ngày khác Trương Huyễn nếu có thành tựu, tất cả dựa vào hôm nay Bùi công ban cho!”