Trương Huyễn lời này nói rất nặng, làm trong lòng Bùi Củ kích động một trận, hắn cũng thiếu chút nói ra ‘Lão thần cũng nguyện góp sức vì tướng quân.’
Chỉ là Bùi Củ lòng dạ cực sâu. Hắn là Tịnh Châu thế gia, ở giữa Hà Bắc cùng Quan Lũng, ở trước khi tình thế sáng rõ, Bùi gia tuyệt không thể dễ dàng chọn đội ngũ. Huống hồ hắn và huynh đệ Bùi Uẩn đã thương lượng tốt, do Bùi Uẩn ủng hộ Trương Huyễn, hắn ngầm giúp Lý Uyên, Bùi gia đặt cược hai đầu.
Cho nên hiện tại chuyện quan trọng nhất là đám cưới Trương Bùi, để Trương Huyễn cưới cháu gái Bùi Uẩn, chuyện khác đều có thể tạm thời đặt xuống một chút.
Bùi Củ cười nói: “Lời hôm nay, chỉ ngươi ta biết, ta vẫn là Tùy thần, còn phải tiếp tục làm việc của thần tử. Tướng quân là theo ta cùng nhau về quận Bắc Hải, hay là ta đi trước?”
Trương Huyễn nghĩ nghĩ nói: “Ta còn muốn đi quận Tế Bắc một chuyến, Bùi công mời đi quận Bắc Hải nghỉ ngơi trước hai ngày, ta rất nhanh sẽ trở về.”
“Cũng được. Vậy ta đi trước một bước.”
Trương Huyễn rời lều an bài kỵ binh hộ vệ Bùi Củ bắc thượng, lại an bài một đội kỵ binh đến Giang Hoài hộ vệ Lô Trác, bản thân hắn cũng đồng thời khởi hành hướng Phạm huyện quận Tế Bắc.
~~~~
Mâu thuẫn của Bùi Nhân Cơ và giám quân Tiêu Hoài Nhượng đã công khai hóa, trong đại trướng thường thường truyền đến tiếng hai người khắc khẩu, ồn ào đến mức binh sĩ cả doanh đều biết.
Sớm từ lúc ở Tề quận, Bùi Nhân Cơ đã quan hệ bất hòa với Tiêu Hoài Nhượng. Bùi Nhân Cơ tấn công quận Lang Gia thất lợi, Tiêu Hoài Nhượng liền ngay lập tức viết báo cáo miêu tả Bùi Nhân Cơ ngu xuẩn dễ tin dẫn tới binh bại, về sau phần báo cáo này rơi vào trong tay Bùi Nhân Cơ, khiến Bùi Nhân Cơ rất hận Tiêu Hoài Nhượng.
Không phải oan gia không gặp, Bùi Nhân Cơ thay thế Trương Tu Đà tấn công Ngõa Cương, Dương Quảng sợ Bùi Nhân Cơ tiêu cực ghét chiến tranh, liền lại phái Tiêu Hoài Nhượng đốc xúc Bùi Nhân Cơ tác chiến. Hơn một năm thời gian tấn công Ngõa Cương không có kết quả, Tiêu Hoài Nhượng nhẫn nại đến cực điểm, Bùi Nhân Cơ phẫn nộ cũng đến cực hạn.
Buổi sáng hôm nay, Tiêu Hoài Nhượng nổi giận đùng đùng xông vào đại trướng của Bùi Nhân Cơ, Bùi Nhân Cơ đang nheo mắt hưởng thụ một thị vệ dáng người thon thả ngoáy tai cho hắn, Tiêu Hoài Nhượng xâm nhập khiến tay thị vệ run mạnh lên, Bùi Nhân Cơ bị đau sâu trong tai, máu tươi nhất thời chảy ra. Bùi Nhân Cơ đau đến quát to một tiếng, tát một cái đem thị vệ đánh ngã xuống đất, thị vệ sợ tới mức quỳ dưới đất liên tục nũng nịu cầu xin tha thứ.
“Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng!”
Đây rõ ràng là thanh âm nữ nhân, mắt Tiêu Hoài Nhượng lập tức nheo lại, thì ra thị vệ mặc quân phục này lại là nữ nhân trẻ tuổi. Hắn tiến lên tháo mũ thị vệ, mái tóc nhất thời phiêu tán xuống.
“Giỏi! Ngươi thế mà dám ở trong quân doanh lén giấu nữ nhân. Bùi Nhân Cơ, ngày lành của ngươi sắp hết rồi.”
Bùi Nhân Cơ mặt âm trầm không nói một lời, hướng nữ thị vệ thét ra lệnh: “Cút xuống cho ta!”
Nữ thị vệ bị dọa hoảng hốt bỏ chạy, Bùi Nhân Cơ lại đi đến trước cửa lều, chỉ vào hai gã thân binh không ngăn được Tiêu Hoài Nhượng thét ra lệnh: “Đem hai người này kéo xuống, đánh một trăm quân côn nặng!”
Tiêu Hoài Nhượng lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng để nữ nhân chạy mất là có thể chống chế sao? Ta tận mắt nhìn thấy, ta xem ngươi hướng thánh thượng giải thích như thế nào, không! Ngươi không cần giải thích, đợi lát nữa xem ta xử trí ngươi như thế nào.”
Hắn giơ lên một phần ý chỉ, quát: “Bùi Nhân Cơ tiếp chỉ!”
Bùi Nhân Cơ ngẩn ra, trong tay Tiêu Hoài Nhượng thế mà có thánh chỉ. Hắn bất đắc dĩ, chỉ đành quỳ xuống, “Thần Bùi Nhân Cơ nghe chỉ!”
Tiêu Hoài Nhượng mở ra thánh chỉ đọc nói: “Hà Nam chiêu thảo sứ Bùi Nhân Cơ đối đãi mệnh lệnh tiêu cực, diệt phỉ bất lực, đặc miễn chức võ vệ tướng quân của hắn, giáng làm Hổ nha lang tướng, Hà Nam chiêu thảo sứ sửa do giám quân Tiêu Hoài Nhượng kiêm nhiệm, khâm thử!”
“Vi thần... Tuân chỉ!”
Thanh âm Bùi Nhân Cơ trở nên đặc biệt trầm thấp, trong mắt bắn ra sát khí. Hắn quỳ dưới đất không nhúc nhích. Tiêu Hoài Nhượng khinh miệt hừ một tiếng, đưa tay đi lấy soái ấn cùng lệnh tiễn trên bàn.
“Đi chết đi!”
Bùi Nhân Cơ rốt cuộc nhịn không được, hét to một tiếng, rút kiếm lật tay một kiếm hướng Tiêu Hoài Nhượng đâm tới. Tuy Tiêu Hoài Nhượng mặc giáp nhỏ bên trong, vẫn bị bảo kiếm sắc bén một kiếm đâm xuyên qua lưng, mũi kiếm từ trước ngực lộ ra. Tiêu Hoài Nhượng kêu thảm một tiếng, mềm oặt ngã xuống, hai gã hộ vệ của Tiêu Hoài Nhượng ở bên cạnh kinh hãi, cứu chủ đã không kịp, bọn họ rút đao hướng Bùi Nhân Cơ bổ tới.
Bùi Nhân Cơ lắc mình né tránh, tùy tay từ trên giá đao rút ra chiến đao xoay người nghênh chiến, đại trướng nhất thời đao quang kiếm ảnh. Lúc này, mười mấy thân binh của Bùi Nhân Cơ lao vào, đem hai gã hộ vệ loạn nhận phân thây.
Bùi Nhân Cơ cả người là máu. Hắn tiến lên một cước đem Tiêu Hoài Nhượng đá lật lại, thăm dò hơi thở gã một chút, Tiêu Hoài Nhượng đã tắt thở rồi.
Bùi Nhân Cơ biết mình đã gây đại họa, đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, thét ra lệnh: “Thăng trướng!”
‘Thùng! Thùng! Thùng!’ tiếng trống lớn thăng trướng gõ vang, đại tướng dưới trướng Bùi Nhân Cơ từ doanh trướng các nơi chạy tới, bao gồm tư mã Cổ Nhuận Phủ, đại tướng Tần Quỳnh, Cổ Vụ Bản, Phí Thanh Nô bọn tướng lĩnh chen chúc trong lều, chừng hơn trăm người.
Nhưng một màn trước mắt khiến mọi người đều ngây người, chỉ thấy trên bàn đặt đầu lâu của Tiêu Hoài Nhượng, Bùi Nhân Cơ tay đè bảo kiếm dính máu, vẻ mặt âm lãnh ngồi ở trên soái vị.
Trong đại trướng khe khẽ nói nhỏ, nghị luận tiếng vang thành một mảng, các tướng đoán với nhau đã xảy ra chuyện gì. Thật ra trong lòng mọi người đều rõ, mâu thuẫn của đại soái và giám quân đã gay gắt, xảy ra nội chiến là việc sớm hay muộn.
Lúc này, Bùi Nhân Cơ hừ mạnh một tiếng, trong đại trướng nhất thời lặng ngắt như tờ. Bùi Nhân Cơ chậm rãi nói: “Thiên tử tin lời gièm pha, muốn dồn ta vào chỗ chết. Đại Tùy đã không thể chứa ta, ta chỉ có thể tìm đường ra khác, ta chuẩn bị đầu hàng Ngõa Cương, các vị theo ta nhiều năm, ta sẽ không làm khó mọi người.
Nếu đồng ý theo ta lên Ngõa Cương, chúng ta có họa cùng chịu, có phúc cùng hưởng, Bùi Nhân Cơ ta tuyệt không bạc đãi hắn, nếu muốn đi nơi khác ta cũng không miễn cưỡng, ta cho các vị nửa ngày thời gian cân nhắc, trước khi trời tối làm quyết định, đồng ý theo ta lên Ngõa Cương thì ở lại, người muốn mưu đường ra khác, có thể trực tiếp rời khỏi đại doanh, ta sẽ không ngăn cản, nhưng chỉ có thể mang thân binh đi, quân đội khác không được mang đi, nếu dám không nghe theo, vậy đừng trách Bùi Nhân Cơ ta trở mặt vô tình, mọi người đi đi!”
Mọi người tâm sự nặng nề, nối đuôi nhau trào ra ngoài đại trướng. Lúc này, Tần Quỳnh bước nhanh lên, gọi lại Cổ Vụ Bản, “Cổ huynh dừng bước!”
Cổ Vụ Bản dừng bước, thở dài nói: “Không ngờ sẽ có hôm nay, Tần tướng quân có dự định gì không?”
“Ta không biết, ta muốn cân nhắc một phen, Cổ huynh thì sao?”