Lúc này, Phòng Huyền Linh hướng Trương Huyễn nháy mắt, liền lui xuống trước, trong phòng chỉ còn lại có Trương Huyễn và Bùi Hành Quảng hai người. Trương Huyễn thản nhiên nói: “Nguyên Khánh hiện tại nên ở Tế Bắc duy trì nạn dân trật tự mới đúng, sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Bùi Hành Quảng cởi xuống kiếm kỵ binh bên hông, đặt lên bàn, “Ty chức có tội, không thể thống soái kỵ binh nữa!”
“Ngươi có cái gì tội, trái với quân kỷ sao?” Trương Huyễn liếc liếc mắt một cái trên bàn đem kiếm hỏi.
“Cái này thì không, là vì phụ thân ty chức đã phản Tùy, vượt Hoàng Hà đi Thái Nguyên. Ông viết thư yêu cầu ta dẫn kỵ binh đi hội hợp với ông.”
Trương Huyễn một lúc lâu không nói gì. Hắn khoanh tay nhìn bản đồ, có chút thương cảm nói: “Nguyên Khánh là tới hướng ta chào từ biệt sao?”
“Ty chức sẽ không phản bội tướng quân!”
“Nhưng có một ngày ngươi sẽ ở trên chiến trường gặp phụ thân, vậy ngươi làm sao bây giờ?”
Hai người đều trầm mặc, thật lâu sau, Trương Huyễn thở dài, “Lòng trung thành của ngươi ta có thể lý giải, nhưng hắn dù sao cũng là cha ngươi, lệnh cha không thể trái, ngươi theo phụ thân đi! Ta cho ngươi thêm năm trăm chiến mã, xem như ta tặng cho ngươi một chút tâm ý.”
Trong lòng Bùi Hành Quảng cảm động, lại thấp giọng nói: “Ty chức hôm qua đi quận Thanh Hà tìm gia chủ, cũng chính là Bùi tướng quốc, ông lấy thân phận gia chủ lệnh ta không thể rời khỏi Thanh Châu. Lệnh phụ thân tuy không thể trái, nhưng lệnh gia chủ càng không thể trái, gia chủ nói tất cả từ ông đến gánh vác thay ta, cho nên ta sẽ không rời khỏi đại soái.”
Trương Huyễn ngẩn ra, hắn quay đầu nhìn chăm chú Bùi Hành Quảng, sau một lúc lâu, trong mắt Trương Huyễn có chút ướt át, chậm rãi gật gật đầu, “Ta cam đoan với ngươi, cha con các ngươi sẽ tuyệt không gặp nhau trên chiến trường, cũng sẽ không trở thành kẻ địch!”
Bùi Hành Quảng quì một gối, “Đa tạ tướng quân thành toàn!”
Trương Huyễn vội nâng hắn dậy, đem chiến kiếm kỵ binh giao cho hắn, cười nói: “Cái này cũng không phải là que cời củi, muốn ném thì ném, đeo nó thật chắc cho ta, lập tức về quận Tế Bắc đem kỵ binh mang về, chúng ta sẽ khai chiến với quận Bình Nguyên!”
Bùi Hành Quảng vui mừng quá đỗi, “Ty chức tuân lệnh!”
Hắn xoay người liền như con thỏ chạy vội đi, Trương Huyễn nhìn bóng lưng hắn chạy vội, không khỏi cười nói: “Vẫn là một thằng nhóc thôi!”
Lúc này, Trương Huyễn lại nhìn nhìn thân binh đứng ở ngoài cửa, thấy hắn tựa như muốn nói gì, liền cười hỏi: “Có chuyện gì thì mau nói!”
“Khởi bẩm đại soái, Cổ Vụ Bản tướng quân dẫn mấy ngàn quân đến.”
Trương Huyễn mừng rỡ, vội hỏi: “Hắn ở đâu?”
“Người đã ở ngoài thành, quân đội đã do Trầm tướng quân tiếp quản.”
Trương Huyễn lập tức khoác thêm quần áo, “Chúng ta đi ngoài thành!”
Bùi Nhân Cơ đi về phía bắc cũng không thuận lợi, chính như hắn lo, cha con Cổ thị rời khỏi quân đội dẫn phát hiệu ứng dây chuyển, hơn nữa sau khi ý đồ bắc thượng Thái Nguyên của hắn lộ rõ ra, quân đội của hắn bắt đầu xuất hiện lượng lớn đào binh, chủ yếu là tướng sĩ Tề quận không muốn rời quê đi Thái Nguyên.
Cha con hai người Cổ Vụ Bản trước trước sau sau góp nhặt hơn bốn ngàn đào binh, lại vượt Hoàng Hà nam hạ, quay về Thanh Châu. HƠn bốn ngàn tướng sĩ Tề quận này liền thành tiền vốn Cổ Vụ Bản đầu nhập Trương Huyễn.
Trong quân doanh ngoài thành, cha con Cổ Vụ Bản và Cổ Nhuận Phủ cùng với hơn hai mươi tướng lĩnh trung hạ tầng theo bọn họ đến được Trương Huyễn nhiệt liệt hoan nghênh, trong đại trướng tụ tập dưới một mái nhà, Trương Huyễn bày tiệc rượu hoan nghênh mọi người trở về.
Trương Huyễn nâng bát rượu nói với mọi người: “Chúng ta đều từng là một thành viên của Phi Ưng quân, đều là thuộc cấp của đại tướng quân, đại tướng quân hàm oan mà chết, Phi Ưng quân cũng theo đó giải tán, nhưng mảnh đất chúng ta vì đó mà phấn đấu, vì đó mà đổ máu vẫn còn, chúng ta kế thừa ý chí để lại của đại tướng quân, sẽ bảo vệ bảy quận Thanh Châu không chịu xâm phạm, các vị đều là tướng lĩnh Thanh Châu, đây là quê nhà của các ngươi, là cố thổ của các ngươi, các ngươi có trách nhiệm bảo vệ quê nhà cùng phụ lão hương thân an toàn. Ta đại biểu Thanh Châu quân hoan nghênh mọi người trở về, chúng ta uống bát rượu này, mọi người chính là huynh đệ.”
Mọi người nhiệt huyết sôi trào, cùng nhau nâng bát hô to: “Nguyện góp sức vì đại soái!”
Mọi người cầm bát rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, Trương Huyễn khoát tay, lại cười nói: “Đây là bày tiệc tẩy trần cho mọi người, mọi người uống thoải ámi đi! Hôm nay chúng ta không say không nghỉ.”
Trong đại trướng ăn uống linh đình, náo nhiệt dị thường, lúc này Cổ Vụ Bản thở dài một tiếng, nói với Trương Huyễn: “Đáng tiếc Thúc Bảo chưa trở về, hắn vẫn theo Bùi soái đi Thái Nguyên.”
Trương Huyễn thản nhiên cười nói: “Mỗi người một chí, loại sự tình này quả thật không thể miễn cưỡng. Ta cũng đã nói với Xảo Lang, nếu hắn muốn theo nghĩa phụ, ta sẽ đưa hắn đi Thái Nguyên. Nhưng hắn kiên quyết không chịu rời khỏi Thanh Châu quân, Nguyên Khánh cũng vậy, hắn cũng không muốn rời đi.”
“Đúng vậy! Nhắm chừng Bùi soái cũng không thể ngờ được nhiều người không muốn đi Thái Nguyên như vậy. Sau khi vượt Hoàng Hà, đêm đó quân đội đã xảy ra đào vong quy mô lớn, hơn nữa lúc ấy là lâm thời cắm trại, không có hàng rào doanh trại, căn bản không ngăn được, ta nghe nói ít nhất có tám ngàn người chạy đi. Bùi soái nếu đầu nhập Thanh Châu quân, cũng không đến mức như thế.”
Trương Huyễn nghĩ đến trong lịch sử Bùi Nhân Cơ là đầu hàng quân Ngoã Cương, lại không ngờ Bùi Nhân Cơ chỉ là đâm vờ một thương, lại chạy tới đầu phục Lý Uyên, vận mệnh hắn hẳn là cũng theo đó thay đổi. Đây đều là mình năm đó giết Lý Mật dẫn tới một chuỗi lịch sử sai vị trí, nhưng thay đổi lớn nhất chỉ sợ vẫn là mình, mình tới thời đại này đã triệt để thay đổi quỹ tích lịch sử, tương lai lịch sử sẽ đi con đường nào, vận mệnh của mình lại sẽ như thế nào?
Tâm tình Trương Huyễn cũng trở nên rất trầm trọng, bất tri bất giác, hắn thế mà đã có vài phần men say...
Vào đêm, Lô Thanh ngồi trước cửa sổ nhìn phụ thân viết thư cho nàng, phong thư này là hôm trước thu được, nàng đã đọc không biết bao nhiêu lần. Trong lòng phụ thân hướng nàng biểu đạt Bùi thị gia tộc ý nguyện muốn thông gia với Trương Huyễn, hy vọng nàng có thể đồng ý.
Bùi thị không chỉ có môn sinh cố lại (cố lại: quan lại nhân viên cũ) trải rộng triều đình, địa phương, hơn nữa Bùi thị gia tộc ở Tịnh Châu ảnh hưởng cực lớn. Tương lai phu quân tranh đoạt thiên hạ với quý tộc Quan Lũng, ý nghĩa chiến lược của Tịnh Châu rất trọng đại, cho nên đám cưới này đối với tương lai của phu quân nàng cực kỳ quan trọng.
Lô Thanh gả cho Trương Huyễn đã hơn hai năm, nàng đương nhiên rất rõ chí hướng tranh đoạt thiên hạ của trượng phu, nàng cũng là nữ nhân hiểu đại thế, sẽ không vì cảm xúc của mình ảnh hưởng kế hoạch sự nghiệp to lớn của trượng phu, phụ thân đã nói đến trên phần này, đám cưới chính trị này nàng cũng sẽ đồng ý.