Chỉ là nàng không biết cô gái Bùi gia này là nữ tử thế nào, phụ thân ở trong thư nói không phải con vợ cả. Nhưng mặc kệ có phải con vợ cả hay không, các nàng về sau đều sẽ sớm chiều ở chung. Lô Thanh lần đầu tiên cảm giác phủ trạch của nàng quá nhỏ một chút.
Đám cưới này nàng có thể đồng ý, nhưng nàng cần bàn lại nói chuyện thêm với trượng phu.
Một nguyên nhân khác Lô Thanh đồng ý hôn sự này là đứa nhỏ của Võ Nương chết non, là đứa bé trai, sinh ra chưa đủ tháng, sinh ra không bao lâu đã chết non, tuy loại chuyện này khá tầm thường, cho dù gia đình đế vương cũng không thể tránh, nhưng chuyện này vẫn đả kích rất lớn với cả nhà bọn họ, Võ Nương cảm xúc rất thấp, mà Tân Vũ cũng chậm chạp không thể mang thai.
Cho nên Lô Thanh cân nhắc đến trượng phu quá ít con nối dòng, cưới thêm một vợ cũng rất cần thiết.
Lúc này, Lô Thanh đứng dậy hỏi: “A Viên, lão gia đã trở lại sao?”
A Viên lắc đầu, “Còn chưa có tin tức!”
Lô Thanh có chút tâm phiền ý loạn, hôm nay trượng phu buổi sáng đã từ quận Tế Bắc trở lại, nhưng đến bây giờ còn chưa về nhà, hắn rốt cuộc đã đi nơi nào?
Đúng lúc này, Lê Hương như một trận gió chạy vào, gấp giọng nói: “Phu nhân, quản gia nói lão gia đã trở lại, có chút... uống rượu quá lượng.”
Cái gì uống rượu quá lượng, chính là uống say! Lô Thanh không kịp nghĩ nhiều, vội vàng hướng ngoài cửa lớn bước nhanh...
Các thân binh hộ vệ một chiếc xe ngựa đỗ ở trước cửa phủ, vài tên thân binh thật cẩn thận đem Trương Huyễn uống rượu say mèm nâng xuống. Sớm có quản gia chạy tới thông báo phu nhân, không bao lâu, Lô Thanh mang theo Tân Vũ cùng với mười mấy nha hoàn vú già chạy tới cổng.
Lô Thanh chưa bao giờ thấy trượng phu uống say mèm như thế. Nàng nhướng mày, hỏi thân binh: “Đây là có chuyện gì? Còn chưa về nhà đã say thành như vậy!”
Đội chính thân binh cười khổ, nói: “Hồi bẩm phu nhân, hôm nay là đón gió tẩy trần cho Cổ tướng quân về Thanh Châu, mọi người hướng đại soái kính rượu, thật ra trước kia cũng có kính rượu, đại soái cũng chưa từng say, không biết lần này đại soái sao lại uống say, chúng ta khuyên cũng khuyên không được.”
Lô Thanh bất đắc dĩ thở dài, “Thôi, đem tướng quân giao cho ta, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi!”
Lô Thanh bảo vài nữ hộ vệ tiến lên nâng trượng phu, đem hắn đỡ về nhà trong. Lúc này, Trương Huyễn bỗng dâng lên cảm giác say, ngồi xổm dưới chân tường bắt đầu nôn mửa, Lô Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, sau một lúc lâu, Trương Huyễn có chút tỉnh táo, chỉ cảm thấy từng đợt váng đầu, hai chân vô lực, thế mà không đứng lên nổi. Lô Thanh vội vàng đỡ lấy hắn, đem hắn chậm rãi đỡ dậy, thấp giọng thầm oán: “Sao lại say thành như vậy?”
Trương Huyễn than thở một câu, Lô Thanh chưa nghe rõ, nhưng nàng thấy sắc mặt trượng phu rất tái nhợt, vội vàng phân phó A Viên đi chuẩn bị canh giã rượu, lại bảo Lê Hương đi chuẩn bị nước ấm, nàng và Tân Vũ đem trượng phu nâng vào trong phòng.
Trương Huyễn nửa nằm ở ghế, kéo tay Lô Thanh mơ hồ không rõ nói: “Nương tử, tim ta nhảy nhanh quá, cả người rét run, cho ta uống chút trà nóng!”
“Ta biết rồi, lập tức sẽ có trà nóng đến.”
Lúc này, A Viên bưng tới một bát lớn canh chua giã rượu nóng hầm hập, Lô Thanh vội vàng nâng trượng phu dậy, cho hắn uống hết một bát canh chua tràn đầy, lại cùng Tân Vũ cùng nhau thay hắn cởi giày tất áo ngoài, dùng nước ấm chà lau thân thể cho hắn, dùng nước sôi ngâm chân, cuối cùng dùng đệm chăn dày bọc cho hắn, lăn lộn hơn nửa canh giờ, mới đem công việc thu thập xong.
Nhìn sắc mặt trượng phu dần dần từ tái nhợt trở nên hồng nhuận, ngủ thật sự say sưa, Lô Thanh mới rốt cuộc thở phào, bảo mọi người trở về nghỉ ngơi, nàng cũng có chút kiệt sức rồi.
Trương Huyễn cũng liên tục một tháng ở bên ngoài hối hả, thân thể hắn cũng rất mỏi mệt, hơn nữa uống say, một giấc này ngủ thẳng đến buổi sáng hôm sau mới tỉnh lại
Trương Huyễn mở mắt, chỉ cảm thấy đầu vô cùng đau. Hắn chậm rãi ngồi dậy, nhất thời kinh động Lô Thanh đang ở bên cạnh thêu khăn gấm. Lô Thanh vội vàng buông kim chỉ, nâng chén trà lên ngồi tới trước mặt trượng phu, hé miệng cười nói: “Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Ta có chút quên, phu quân có thể nói cho ta biết hay không?”
Trương Huyễn tiếp nhận chén trà uống ngụm trà nóng, xấu hổ cười cười nói: “Ta cũng không biết hôm qua làm sao lại say, ta rõ ràng chỉ uống ba bát rượu, bình thường chút rượu ấy không nói chơi...”
Lô Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, “Cái gì gọi là chỉ uống ba bát, thân binh của chàng nói chàng uống mười bốn bát rượu, khuyên cũng khuyên không được, còn tức giận, chàng nha! Ta thật không hiểu nên nói chàng như thế nào, đây là phong phạm Tề quốc công sao?”
Trương Huyễn gãi gãi ót, cười ha ha nói: “Ta nhớ rồi, quân chủ Tề quốc đều thích uống rượu, Tề Hoàn Công càng yêu rượu như mạng!”
“Được rồi, cho chàng cái gậy là trèo lên trên. Người ta họ Điền, chàng họ Trương được không. Mau dậy đi! Chuẩn bị ăn cơm trưa rồi.”
“Ta thế mà ngủ tới giữa trưa, khó trách say sưa như vậy.”
Trương Huyễn xoay người xuống giường, hắn thấy thê tử đang thu dọn cái bàn, thân thể đầy đặn mà xinh đẹp. Trong lòng hắn rung động, từ phía sau ôm lấy nàng, “Nương tử, chúng ta đã lâu không gặp rồi.”
Lô Thanh bị trượng phu sờ cả người như nhũn ra, thấp giọng oán giận: “Ai bảo chàng tối hôm qua uống say!”
“Hiện tại cũng kịp...”
“Nói bậy!”
Lô Thanh kéo tay hắn ra, oán hận nhéo tai hắn một cái, “Muốn chết, hiện tại là ban ngày ban mặt, A Viên và Lê Hương đều ở bên ngoài, sẽ bị các nàng nghe được.”
Nàng đỏ bừng mặt, lại nói nhỏ: “Buổi tối nói sau.”
“Ông trời ơi! Ông cho trời tối nhanh chút đi!”
Trương Huyễn nói giỡn khoa trương, lúc này, hắn bỗng thấy thư của Lô Trác trên bàn, nhất thời cười nói: “Ồ! Nhạc phụ đại nhân viết thư đến rồi. Nương tử, ta muốn nói cho nàng một tin tức tốt.”
“Ta biết là tin tức tốt gì.”
Lô Thanh xoay người cười tủm tỉm nhìn trượng phu, “Phụ thân ở trong thư nói, ông được Bùi công giúp, được phong làm Trung Nguyên an phủ sứ, đã rời khỏi Giang Đô, phong thư này chính là ở trên thuyền sông Hoài viết đến, đây là việc ta vui vẻ nhất, ta đã viết thư nói cho mẫu thân, mặt khác còn có một việc ta muốn chúc mừng chàng.”
“Lại có chuyện tốt gì?”
“Ta đã đồng ý tiếp nhận con gái Bùi gia vào cửa, chàng chuẩn bị lại được một người vợ đẹp nữa đi!”
“Cái gì!” Trương Huyễn kinh ngạc, “Cô gái Bùi gia nào vào nhà?”
Lô Thanh nhìn hắn một cái, kỳ quái hỏi: “Phu quân không biết sao?”
Trương Huyễn liên tục lắc đầu, “Ta hoàn toàn không biết gì cả, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Lô Thanh chợt hiểu, Bùi gia là muốn sau khi được mình đồng ý mới nói cho trượng phu, cho nên trượng phu còn chưa biết chuyện này, đây cũng là mấu chốt nhà bình thường nạp thiếp, cần chính thê đồng ý mới có thể vào cửa nhà. Tương đối mà nói, ý kiến nhà trai có đôi khi lại không quan trọng.
Lô Thanh thản nhiên cười, “Phu quân tự mình ngẫm lại đi! Bùi gia vì sao vội vã đem con gái gả cho chàng, còn không tiếc ủy thân làm bình thê, đây chính là một lần đầu Bùi gia phá lệ đó!”
Nói xong, Lô Thanh xoay người liền đi phía trước chuẩn bị cơm trưa.