Bùi Trí Trí không thích Phùng Tuấn, cảm thấy hắn quá văn nhược, không phải mình muốn vị hôn phu, nhưng nàng cũng chưa phản đối hôn sự này, tuy nàng từ nhỏ đã một lòng muốn tìm trượng phu anh hùng, có thể thay nàng báo thù cho mẫu thân, nhưng theo nàng dần lớn tuổi, nàng cũng biết không có khả năng báo thù cho mẫu thân, nàng hiện tại chỉ muốn thoát khỏi Bùi phủ, gả càng xa càng tốt, cho nên sau khi phụ thân đem Phùng Tuấn đưa tới trong phủ đi một vòng, nàng cũng đã tiếp nhận số phận.
Chỉ có ở lúc đêm dài yên tĩnh, trong đầu nàng sẽ luôn hiện ra nam tử cao lớn oai hùng kia. Vị hôn phu anh hùng kia nàng từng thất chi giao tí, khi tin tức hắn con gái cưới Lô gia truyền đến. cảm xúc của Bùi Trí Trí trầm thấp đến cực điểm. Hai năm qua, Bùi Trí Trí luôn buồn bực không vui, mọi người đều cho rằng là bởi mẫu thân Vương thị, ai cũng không biết đau thương sâu trong lòng nàng.
Trong đình nghỉ mát, Bùi Trí Trí đang ở thổi ngọc tiêu mẫu thân để lại cho nàng, tiếng tiêu mượt mà mềm nhẹ, u tĩnh xa xưa, trong tiếng tiêu trầm thấp mang theo một tia thương cảm.
Đúng lúc này, thiếp thân nha hoàn Tiểu Mai của nàng hoang mang chạy tới, “Cô nương! Cô nương! Có đại sự rồi.”
Bùi Trí Trí ngừng thổi, cười nói: “Ngươi nha đầu chết tiệt này, mỗi lần đều cắt ngang nhã hứng của ta, lại xảy ra chuyện gì.”
“Lão gia bảo cô nương đi qua, hình như là bàn bạc chung thân đại sự của cô nương, trong phủ đều truyền ra rồi.”
Lòng Bùi Trí Trí trầm xuống, trong lòng than thở, “Phùng gia rốt cuộc tới đề thân rồi.”
Nàng lại thấp giọng hỏi: “Là Phùng quận thừa đến sao?”
“Không phải Phùng gia lão gia!”
Tiểu Mai gấp đến độ dậm chân, “Là hôn sự khác, không phải Phùng gia tới đề thân.”
Bùi Trí Trí chợt thở phào nhẹ nhõm, lại cười nói: “Ngươi nha đầu chết tiệt này, nói cho rõ ràng, cái gì gọi là hôn sự khác?”
Tiểu Mai vội bước lên phía trước thấp giọng nói: “Trong phủ bên kia đều truyền ra rồi, nói là gia chủ cùng thái lão gia làm chủ, đem cô nương hứa cho Trương tướng quân, chính là Trương tướng quân trước kia thân cận với cô nương.”
Bùi Trí Trí đứng bật dậy, trong đôi mắt đẹp chợt bắn ra tia sáng kỳ dị, nàng cố nén sự mừng như điên, cắn chặt môi hỏi: “Là... là thật sao?”
“Hẳn là thật, mọi người đều tiếc hận thay cô nương, bởi vì là... từ thê, không phải chính phòng.”
Bùi Trí Trí không thèm để ý cái gì danh phận, chỉ cần nhà mẹ đẻ có bối cảnh, chính phòng từ thê lại có gì khác nhau, mấu chốt giấc mộng đã chết của nàng lại sống lại, trên mặt nàng tràn đầy nét mặt trước nay chưa có, nàng quả thực muốn cười to lên.
“Ta lập tức đi gặp phụ thân!”
Nàng khắc chế niềm vui tràn ngập, bước nhanh đi xuống đình nghỉ mát, hướng cửa hông phủ trạch bước nhanh đến. Tiểu Mai có chút ngây dại, nàng tựa như chưa bao giờ thấy cô nương vui sướng như vậy, nét mặt toả sáng như vậy, chẳng lẽ mấy năm qua cô nương ưu thương là vì...
Trong thư phòng, Bùi Trí Trí quỳ xuống thỉnh an phụ thân, “Con gái bái kiến phụ thân đại nhân.”
Tuy Bùi Trí Trí là thứ xuất, nhưng Bùi Tuyên Khí lại phi thường thích đứa con gái này, bộ dạng nàng và mẹ đẻ nàng mỹ mạo cao gầy như nhau. Mẹ đẻ nàng tính cách dịu dàng mà không mất cương liệt, vốn cũng con cái nhà quan lại, lại bởi phụ thân mắc tội mà bị bán vào nhạc phường, nhưng từ đầu tới cuối có thể thủ thân như ngọc, cùng mình vừa gặp đã thương, là nữ nhân hắn toàn thân tâm tình cảm gửi gắm, đáng tiếc Vương thị cuối cùng không chứa chấp nổi nàng, đó là đau đớn cả đời của Bùi Tuyên Khí.
“Trí Trí, ta biết con không quá thích Phùng gia nhị lang, nhưng ta lại cảm thấy hắn có thể chiếu cố tốt cho con, yêu thương con, hiện tại nói những cái này cũng vô dụng, hôn sự này chính thức hủy bỏ, ta nghĩ con hẳn là đã nghe được một chút tin tức, tổ phụ cùng gia chủ con làm chủ, đem con gả cho Trương Huyễn làm từ thê. Con trước kia cũng từng gặp hắn, rất trẻ tuổi, cũng rất có tài, là vị hôn phu khó được, chỉ tiếc hắn không thể cưới con làm chính thê, ta muốn hỏi một chút thái độ của con.”
Bùi Trí Trí do dự một chút, thấp giọng hỏi: “Mẫu thân là thái độ gì?”
“Bà ấy!”
Bùi Tuyên Khí cười khổ lắc đầu, “Bà ấy đương nhiên kiên quyết phản đối, nàng nói con gái Bùi gia không thể gả làm chính thê là sỉ nhục của gia tộc, cãi nhau với ta vài lần, nàng hy vọng con gả cho Phùng gia.”
Trong lòng Bùi Trí Trí cười lạnh một tiếng, ở trong dự kiến của mình. Nàng thấp giọng nói: “Phụ thân, con gái không để ý danh phận.”
“Ài! Các ngươi những nữ tử trẻ tuổi này ai cũng nói không để ý danh phận, chờ khi thật sự hiểu chuyện, sẽ phát hiện danh phận rất quan trọng. Nếu để vi phụ lựa chọn, ta sẽ không đáp ứng, nhưng vi phụ cũng không làm chủ được, ta chỉ hy vọng bản thân con nguyện ý, như vậy ta cũng có thể cảm thấy yên lòng một chút.”
Bùi Trí Trí kiên định gật gật đầu, “Phụ thân, con gái thật sự nguyện ý!”
Trên mặt Bùi Tuyên Khí lộ ra nụ cười yên tâm, “Xem ra hôn sự này ở trong lòng con tốt hơn Phùng gia, ta hỏi con vài lần đồng ý gả cho Phùng gia hay không con đều không chịu tỏ thái độ, hiện tại lại còn nói nguyện ý, hình như Trương Huyễn cũng rất thích con. Khi gia chủ đề xuất ý nguyện đám cưới, hắn uyển chuyển hỏi con xuất giá chưa. Trí Trí, lúc trước hắn không đáp ứng cũng không phải bởi vì con, mà là vì...”
“Phụ thân đừng nói nữa, con gái biết.”
“Con hiểu là tốt rồi, mẫu thân con bên kia không cần giải thích. Mặt khác, bởi vì Lý Uyên ở Thái Nguyên khởi binh, gia chủ lo lắng chậm sẽ không an toàn, bảo con lập tức xuất phát đi nhà huynh trưởng quận Bắc Hải, hôn sự này sẽ do huynh trưởng cùng đại tẩu con phụ trách xử lý.”
Bùi Trí Trí lại thấp giọng hỏi: “Con gái khi nào xuất phát?”
Bùi Tuyên Khí thở dài, “Ngày mai sẽ xuất phát!”
Bùi Trí Trí ngẩn ra, lập tức quỳ xuống khóc, “Phụ thân, con gái bất hiếu!”
Mắt Bùi Tuyên Khí cũng có chút ươn ướt, cố gắng cười nói: “Đứa bé ngốc, không phải sinh ly tử biệt, qua mấy tháng phụ thân sẽ tới thăm con, bản thân con phải học được ở chung với người nhà, nhưng con gái Lô Trác ta cũng từng gặp, tính cách ôn nhu thiện lương, nghe nói đối đãi người khác cũng rất khoan dung, cô ấy cũng là con gái thế gia, chỉ cần con tôn trọng cô ấy, cô ấy cũng sẽ tôn trọng con...”
Dừng một chút, Bùi Tuyên Khí hướng ngoài cửa nhìn nhìn, rốt cuộc nhịn không được thấp giọng nói: “Cô ấy và mẫu thân con hoàn toàn không giống nhau, hiểu ý tứ phụ thân không?”
Bùi Trí Trí rưng rưng gật đầu, “Con gái biết. Con gái không có mặt, mong phụ thân tự mình bảo trọng.”
“Yên tâm đi! Phụ thân con đời này bản lãnh khác không có, bảo trọng thân thể mình là rất tốt, lời khác vi phụ sẽ không dặn dò con.”
“Phụ thân, con gái đi hướng mẫu thân bái biệt trước!”
Bùi Tuyên Khí biết nàng là đi trước mộ mẹ đẻ cáo biệt, liền gật gật đầu, “Đi đi!”
Bùi Trí Trí lại dập đầu lạy phụ thân ba cái, liền chậm rãi rời khỏi phòng. Nhìn bóng lưng con gái đi xa, trong lòng Bùi Tuyên Khí rất chua xót, lại không thể làm gì được.