Thật sự khiến trong lòng hắn khổ sở là, đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị, hôn nhân chính trị nữ nhân phần lớn sẽ không hạnh phúc, một điểm này hắn lại không thể nói rõ với con gái.
Hắn chỉ có thể cầu nguyện ông trời để con gái cũng có thể giống thê tử bình thường được trượng phu yêu thương.
Sáng sớm hôm sau, hơn ba mươi gia tướng đeo đao của Bùi thị hộ vệ xe ngựa của Bùi Trí Trí rời huyện Văn Hỉ, do cháu họ Bùi Tuyên Khí Bùi Tĩnh Viễn đảm nhiệm sứ đưa hôn. Bùi Tuyên Khí đem con gái tiễn ra khỏi huyện thành mười dặm, cha con hai người mới rơi lệ từ biệt, đội ngũ hướng dãy núi Vương Ốc phía đông nam ngoài mấy trăm dặm chạy đi.
Vương Ốc sơn là dãy núi cuối Thái Hành sơn, nơi này có một thông đạo chiến lược nổi tiếng, Chỉ Quan hình, sau khi xuyên qua Chỉ Quan hình liền đến huyện Tể Nguyên quận Hà Nội, nơi đó là phạm vi thế lực của Trương Huyễn, nhưng vùng Vương Ốc sơn đạo phỉ rất nhiều, trên đường không yên ổn, đại tướng Vương Khuông đóng quân quận Hà Nội đã nhận được mệnh lệnh của Trương Huyễn, hắn tự mình dẫn hai ngàn quân tinh nhuệ vượt dãy núi Vương Ốc, ở cảnh nội Tịnh Châu nghênh đón con gái Bùi gia.
Hai ngàn quân đội hộ vệ xe ngựa xuyên qua dãy núi Vương Ốc, ở huyện Hà Dương bờ bắc Hoàng Hà lên thuyền lớn, mười chiếc chiến thuyền ngàn thạch từ quận Bắc Hải tới đã chờ ở nơi này, đội ngũ đưa thân liền đổi thành đi đường thủy, dọc Hoàng Hà đi hướng đông.
Thuyền Bùi Trí Trí ngồi là một chiếc hải thuyền ba ngàn thạch, trong khoang thuyền, Lê Hương dáng người nhỏ nhắn hướng Bùi Trí Trí thi lễ, “Tiểu tỳ Lê Hương, phụng lệnh phu nhân, đặc biệt tới chiếu cố cô nương!”
Trừ Lê Hương, còn có ba nữ hộ vệ cùng bảy nha hoàn, Lê Hương là thủ lĩnh của các nàng. Bùi Trí Trí thực sự không ngờ Lô Thanh dụng tâm như vậy, lại phái người đến quận Hà Nội chiếu cố mình, trong lòng nàng cũng có chút một chút cảm động, vội vàng cười nói: “Đa tạ phu nhân nhà ngươi quan tâm, cũng vất vả các ngươi rồi.”
Trong khoang thuyền sạch sẽ sáng ngời, bố trí rất thanh nhã, khiến Bùi Trí Trí rất thích, đặc biệt ngồi có thể thấy phong cảnh Hoàng Hà ngoài cửa sổ. Loại thuyền này kết cấu bình thường chỉ có thuyền khách nhỏ mới có, thuyền lớn trên ngàn thạch nàng vẫn là lần đầu tiên nghe nói, như vậy đi đường sẽ không quá buồn.
Thuyền đi trong Hoàng Hà một ngày, chạng vạng đến huyện Ôn, lúc này thiếp thân nha hoàn Tiểu Mai của Bùi Trí Trí cùng Lê Hương sớm đã thân thiết với nhau. Các nàng đều là thiếu nữ hoạt bát, hai người ríu ra ríu rít hàn huyên một ngày.
Lê Hương đi an bài cơm chiều, Tiểu Mai thấp giọng hướng Bùi Trí Trí cười nói: “Ta nghe Lê Hương nói, Lô phu nhân rất coi trọng cô nương đến
Còn chuyên môn dọn nhà, chuẩn bị sân riêng cho cô nương. Chỉ nha hoàn hầu hạ cô nương đã có mười mấy người.”
Bùi Trí Trí không kỳ quái chút nào. Tộc huynh Bùi Tĩnh Viễn cũng rất kinh ngạc Trương Huyễn thế mà lại phái quân đội vượt Vương Ốc sơn đến nghênh đón, tộc huynh suốt đường dương dương đắc ý, lại kinh ngạc than thở vậy mà còn có chiến thuyền hộ vệ. Trên thực tế đây là Trương Huyễn cho tổ phụ và Bùi gia đủ mặt mũi, bởi vì không thể cưới làm chính thê, cho nên liền bù lại trên nghi thức quy cách.
Nhưng quy cách nghênh đón cao tới đâu cũng không quan hệ với mình, đó là mặt mũi Bùi gia. Bản thân Bùi Trí Trí không thèm để ý loại lễ nghi này, nàng càng thêm quan tâm Trương Huyễn đối đãi mình như thế nào, quan tâm Lô Thanh đối đãi mình như thế nào, đây mới là mấu chốt nàng hạnh phúc hay không.
Lúc này, Lê Hương mang theo mấy nha hoàn bưng rượu và thức ăn đi đến, “Cô nương, ăn cơm!”
Bùi Trí Trí đã biết Lê Hương là nha hoàn hồi môn của Lô Thanh, địa vị ở trong phủ của Trương Huyễn rất cao, trên danh nghĩa là thị nữ, trên thực tế đã là tự do. Cho nên Bùi Trí Trí cũng không đem nàng coi là nha hoàn để sai sử, mời nàng ngồi xuống cười nói: “Lê Hương, chúng ta cùng nhau dùng cơm.”
Lê Hương bị dọa liên tục xua tay. “Ta sao có thể cùng nhau dùng cơm với cô nương, phu nhân biết sẽ tức giận.”
“Không sao, trên đường nào có chú ý nhiều như vậy, yên tâm đi! Phu nhân nhà ngươi sẽ không tức giận.”
Bùi Trí Trí kiên trì bảo Lê Hương ngồi xuống dùng cơm, Lê Hương không có cách nào cả, chỉ đành ngồi xuống, Tiểu Mai cũng ngồi ở bên cạnh bầu bạn nàng.
Dùng xong cơm chiều, quan hệ của ba người hòa hợp hơn nhiều, lại ngồi với nhau uống trà nói chuyện phiếm.
“Lê Hương, ngươi năm nay bao nhiêu rồi?” Bùi Trí Trí bưng chén trà cười hỏi.
“Hồi bẩm cô nương, ta và Tiểu Mai giống nhau, năm nay mười lăm tuổi.”
“Vậy ngươi chẳng phải là mười ba tuổi đã theo phu nhân xuất giá, ngươi trước kia đã theo phu nhân sao?”
“Thật ra thời gian ta hầu hạ phu nhân không dài. Ta luôn hầu hạ lão phu nhân, bởi vì việc tướng quân, lão phu nhân và phu nhân cãi cọ rất không thoải mái, ta liền theo phu nhân.”
Bùi Trí Trí nhất thời có vài phần hứng thú, chẳng lẽ Lô Thanh gả cho Trương Huyễn cũng gặp phải khúc chiết sao?
Thật ra việc Lô Thanh và Trương Huyễn, trên dưới Lô phủ mỗi người đều biết, thậm chí Bùi gia cũng biết, nhưng không có ai nói cho Bùi Trí Trí, Bùi Trí Trí tò mò, liền hỏi tới chuyện xưa của Lô Thanh cùng Trương Huyễn.
Loại việc tán gẫu này khiến người ta có hứng thú nhất, Lê Hương liền mặt mày vui vẻ đem khúc chiết Lô Thanh cùng Trương Huyễn trải qua nói rõ cho Bùi Trí Trí.
Bùi Trí Trí giờ mới biết Lô Thanh thiếu chút nữa gả cho Thôi gia, thậm chí vì kháng hôn mà không tiếc theo Trương Huyễn trốn đi quận Bắc Hải, cuối cùng mới khiến mẫu thân đáp ứng hôn sự này. Bùi Trí Trí không khỏi nghĩ tới mình, mình lại không có dũng khí của Lô Thanh, rõ ràng không thích Phùng gia, lại không dám hướng phụ thân nói không muốn.
Chính là loại từng trải giống nhau này làm Bùi Trí Trí có hảo cảm đối với Lô Thanh, nàng cảm giác mình và Lô Thanh có thể tâm ý tương thông.
“Lê Hương, nói một chút về tướng quân nhà ngươi đi! Hắn là người thế nào?” Tiểu Mai tâm địa đơn thuần, nàng càng thêm quan tâm cô gia tương lai.
Trong lòng Bùi Trí Trí khẽ động, nàng lập tức tập trung lắng nghe, nàng đương nhiên càng muốn hiểu biết vị hôn phu của mình hơn.
Nói tới tướng quân nhà mình, tinh thần Lê Hương lập tức phấn chấn, nàng hận không thể đem toàn bộ chi tiết của Trương Huyễn đều nói hết ra, để chứng minh tướng quân là nam nhân tốt cỡ nào.
~~~~
Tám ngày sau, đội tàu đón dâu đến cảng quân sự quận Bắc Hải. Khiến Bùi Trí Trí không ngờ, Trương Huyễn tự mình đến cảng đón dâu, đương nhiên, huynh trưởng Bùi Hoằng của Bùi Trí Trí cũng cùng tới cảng. Cảng giăng đèn kết hoa, trên bến tàu khua chiêng gõ trống, náo nhiệt dị thường,
Bùi Trí Trí thực sự cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Trương Huyễn tự mình tới đón cũng khiến lòng nàng vui mừng, ít nhất nói rõ trong lòng Trương Huyễn vẫn rất coi trọng mình.
Mép thuyền, Bùi Trí Trí vụng trộm đánh giá Trương Huyễn đang hàn huyên với Bùi Tĩnh Viễn. Mấy năm không gặp, Trương Huyễn so với lúc trước trưởng thành hơn rất nhiều, trên khuôn mặt ngăm đen để râu đen ngắn ngủn, ánh mắt cũng không sắc bén giống lúc trước, mà là tràn ngập cơ trí và thiện ý, nhất cử nhất động đều có một loại khí độ đại gia khó có thể nói hết, lộ ra một loại tự tin mãnh liệt, khó trách Lê Hương suốt đường đem hắn khen lên trời.