Bùi Trí Trí lại nhịn không được đem đại ca Bùi Hoằng và Trương Huyễn so sánh. Từ nhỏ Bùi Hoằng đã là hình tượng nam tử hoàn mỹ nhất trong mắt tỷ muội Bùi thị các nàng, bộ dạng cao lớn khôi ngô, khí chất tao nhã, tính cách khoan dung độ lượng phúc hậu, có sự khiêm tốn ổn trọng của công tử thế gia, lại không có kiêu hoành cuồng vọng của công tử hào môn, tỷ muội Bùi thị đều nói tương lai phải gả cho nam tử giống đại ca.
Bùi Trí Trí sở dĩ không thích Phùng Tuấn, trên trình độ rất lớn là vì hắn kém đại ca Bùi Hoằng quá xa, tuy phụ thân khen hắn văn tài xuất chúng, nhưng hắn trong lúc giơ tay nhấc chân lại lộ ra một loại hẹp hòi, đặc biệt ánh mắt trốn tránh, sợ hãi rụt rè khi nhìn thấy mình, cả người tỏ ra rất tầm thường.
Nhưng hôm nay Bùi Trí Trí lại thấy Trương Huyễn, mới phát hiện ngay cả đại ca Bùi Hoằng cũng kém Trương Huyễn. Trương Huyễn bộ dạng cao ngất, hông đeo trường kiếm, đầu đội kim quan, oai hùng anh phát, có một loại lực lượng cường đại chỉ nam nhân có.
So sánh, đại ca Bùi Hoằng liền tỏ ra văn nhược rất nhiều, đây là chênh lệch về bề ngoài, khí chất hai người cũng hoàn toàn khác nhau, đại ca vẫn ổn trọng tao nhã, nhưng Trương Huyễn lại có một loại khí khái liếc nhìn anh hùng thiên hạ.
Lúc này, Trương Huyễn cũng đã thấy Bùi Trí Trí, ánh mắt không khỏi sáng ngời, Bùi Trí Trí mỹ mạo tấn công mãnh liệt thị giác của hắn: dáng người cao gầy đầy đặn, da thịt trắng như mỡ đông, dung nhan xinh đẹp như hoa.
Vài năm trước nàng đã để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu, hôm nay gặp lại nàng, nàng so với vài năm trước đã trưởng thành hơn, đã không còn nét ngây ngô trong trí nhớ, cả người tản ra phong thái diễm lệ.
Lúc này, Trương Huyễn cũng phát hiện Bùi Trí Trí đang ngượng ngùng nhìn lén mình. Hắn mỉm cười, hướng Bùi Trí Trí khom người vái một lễ dài, Bùi Trí Trí chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng một trận. Nàng cũng vội vàng hướng Trương Huyễn uyển chuyển làm cái vạn phúc lễ.
Ván thuyền đã đặt lên thuyền lớn, Bùi Trí Trí đi hướng ván thuyền, lại thấy Tiểu Mai không nhúc nhích, nhìn kỹ nàng, mới phát hiện cô gái nhỏ này đang nhìn trộm Trương Huyễn, thế mà nhìn đến ngây dại, Bùi Trí Trí vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ nhàng kéo cổ tay Tiểu Mai một cái, Tiểu Mai lúc này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng đỡ lấy cô nương lên bờ.
Bùi Hoằng đi lên đón, cười nói: “Trí Trí một đường vất vả rồi.”
Bùi Trí Trí thấy đại ca mình từ nhỏ đã ỷ lại, mũi có chút cay cay, vội vàng thi lễ. “Đại ca, đã lâu không gặp.”
“Về nhà rồi chậm rãi nói chuyện, đừng chậm trễ nữa, lên xe trước đi!”
Lê Hương và Tiểu Mai đỡ Bùi Trí Trí đi lên một chiếc xe ngựa rộng rãi hoa lệ, trước sau có trăm tên kỵ binh hộ vệ. Trương Huyễn cũng xoay người lên ngựa, hộ vệ ở bên cạnh xe ngựa, dọc theo Cự Dương thủy đi hướng huyện Ích Đô.
“Cô nương, hắn thật sự rất xuất chúng!”
Trong xe ngựa, Tiểu Mai thấp giọng khen: “Thật là tuấn tú lịch sự.”
Nói xong, nàng lại nhịn không được thông qua màn xe hướng Trương Huyễn nhìn lại, mỗi lần thấy Trương Huyễn, trong mắt nàng luôn toát ra một loại ánh mắt mê say.
Bùi Trí Trí gõ trán nàng một cái, thấp giọng mắng: “Đừng như hoa si, trước mặt mọi người mất mặt của ta.”
Tiểu Mai xấu hổ cúi đầu, nhìn thoáng qua Lê Hương, lại thấy Lê Hương đang hé miệng hướng nàng cười, lấy ngón tay véo mặt. Nàng không khỏi vụng trộm đưa tay qua véo một cái, hai người lại hi hi ha ha cười quấn lấy nhau.
Đôi mắt đẹp của Bùi Trí Trí lại nhìn về phía Trương Huyễn, xuyên thấu qua màn xe yên lặng nhìn chăm chú hắn, ánh mắt trầm tĩnh mà ôn nhu.
~~~~
Huyện Ích Đô mỗi nhà giăng đèn kết hoa, hoan nghênh vợ mới của Tề quốc công đến, hoàn toàn dựa theo hoan quy cách đón chính thê, đây là cho Bùi gia đủ mặt mũi. Bùi Trí Trí không lập tức đi Trương phủ, mà là vào ở trong phủ của đại ca Bùi Hoằng trước, sau đó do Vi Vân Khởi làm mai mối, lại chọn ngày lành tháng tốt vô cùng náo nhiệt đưa dâu đi Trương phủ thành thân, ở trên lễ nghi chỉ kém hơn chính thê một chút.
Thê tử Bùi Hoằng xuất thân Triệu quận Lý thị, hơn hai mươi tuổi, dung mạo tú lệ, là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa. Nàng ở cửa đón em gái chồng, đem Bùi Trí Trí dẫn đến nhà sau, người một nhà ôn chuyện tâm tình.
Đang nói chuyện, một nha hoàn hoảng hốt chạy tới bẩm báo: “Phu nhân, quốc công phu nhân tới.”
Quốc công phu nhân chính là Lô Thanh vợ Trương Huyễn. Lý thị bị dọa giật mình, vội vàng bảo trượng phu đi ngoại thư phòng tránh. Nàng biết quốc công phu nhân nhất định là tìm Trí Trí, liền mang theo Bùi Trí Trí ra cổng đón, trong lòng Bùi Trí Trí có chút khẩn trương, nàng rốt cuộc sắp gặp đại tỷ tương lai của mình.
Lô Thanh mang theo mười mấy nha hoàn tới Bùi phủ, nàng cười hàn huyên vài câu với Lý thị, ánh mắt dừng ở trên người Bùi Trí Trí, trong lòng thầm than, cao gầy trắng nõn, quả nhiên là đại mỹ nhân, nàng đi lên trước kéo tay Bùi Trí Trí cười nói: “Tiểu muội còn nhớ ta không?”
Khi Lô Thanh mười tuổi, phụ thân nàng Lô Trác từng dẫn nàng và huynh trưởng Lô Khánh Nguyên đi Văn Hỉ Bùi gia chúc tết, Lô Thanh gặp cả đống tỷ muội Bùi gia, nàng biết mình cũng gặp được Bùi Trí Trí lúc ấy chỉ bảy tuổi, chỉ là lúc ấy tỷ muội Bùi gia quá nhiều, nàng có chút không nhớ nổi.
Bùi Trí Trí thấy Lô Thanh dáng vẻ ung dung, bộ dạng mỹ mạo đoan trang, cười dịu dàng dễ thân, nàng lập tức thích Lô Thanh, vội cười nói: “Ta đương nhiên nhớ, lúc ấy Thanh tỷ tỷ mặc một cái váy vàng nhạt, chúng ta đều nói hoa đón xuân hoa sắp nở rồi.”
Lô Thanh nhất thời nhớ ra, mình lúc ấy quả thật là mặc một cái váy vàng, Trí Trí cô nương này quả nhiên là người hữu tâm, thế mà còn nhớ rõ. Trong lòng nàng vui mừng, kéo tay Bùi Trí Trí cười nói với Lý thị: “Ta nói với Trí Trí mấy câu riêng, phu nhân sẽ không trách ta vô lễ chứ!”
“Sao có thể chứ, đi sân sau đi! Nơi đó yên tĩnh.”
Lô Thanh kéo tay Bùi Trí Trí đi về phía hậu hoa viên, hậu hoa viên tinh xảo, chim hót hoa thơm, đặc biệt u tĩnh. Hai người chậm rãi tản bộ trong vườn hoa, Lô Thanh cười nói: “Ta nghe tướng quân nói, vài năm trước các ngươi từng tương thân, Trí Trí có cảm thấy đây là một loại vận mệnh an bài hay không?”
Bùi Trí Trí nhẹ nhàng gật đầu, “Nói thật, ta thực có loại cảm giác này.”
“Vận mệnh chính là khéo léo như vậy, trong minh minh đem tất cả đều an bài sẵn. Chúng ta đi một vòng, vốn tưởng rằng đã đi xa, lại phát hiện mình lại về tới điểm khởi đầu, lúc ấy ta gả cho Trương tướng quân cũng là cảm giác tương tự, trong nháy mắt chàng năm đó cứu ta, ta đã cảm thấy là ông trời nhất định để ta gặp chàng.”
Bùi Trí Trí không biết chuyện cũ của Lô Thanh và Trương Huyễn, nàng lặng lẽ gật gật đầu. Hai người đi một vòng, Lô Thanh khẽ cười nói: “Ta đến thật ra là muốn thương lượng với muội một sự kiện, vốn là năm ngày sau là ngày lành tốt nhất, nhưng tướng quân ngày kia sẽ phải xuất chinh, ngày mai tuy không phải ngày xuất giá, nhưng cũng là ngày lành, tiểu muội có thể ngày mai đã vào nhà hay không?”