Bùi Trí Trí thẹn thùng cúi đầu, sau một lúc lâu thấp giọng nói: “Chỉ cần đại ca không phản đối, ta không có ý kiến.”
“Ta hôm qua đã hỏi đại tẩu muội, đại ca muội nói để muội tự làm chủ, cho nên ta mới đến hỏi muội, nhưng muội yên tâm, lễ nghi nên có đều có, sẽ không bởi thời gian gấp mà bớt đi.”
Bùi Trí Trí nhẹ nhàng gật đầu, “Tất cả do đại tỷ làm chủ!”
Lô Thanh không khỏi cười lên, thật thú vị, còn chưa uống trà qua cửa, đã đổi gọi mình đại tỷ rồi.
Cưới thiếp dù sao không phải cưới vợ, Trương Huyễn cho dù cho Bùi gia đủ mặt mũi, nhưng cũng không thể thực rối loạn lễ nghi, bị người đời lên án, cho nên Bùi Trí Trí tuy là rất vinh quang vào huyện thành Ích Đô, nhưng vào phủ Trương Huyễn lại tương đối khiêm tốn.
Sau khi màn đêm hôm sau tiến đến, vợ chồng Bùi Hoằng đem Bùi Trí Trí đưa vào trong phủ của Trương Huyễn, nội bộ gia đình cử hành một nghi thức nho nhỏ, chỉ mời một số thân thích bạn tốt đến xem lễ, Lô Thanh sau khi tiếp nhận trà Bùi Trí Trí kính, coi như chính thức tiếp nhận Bùi Trí Trí trở thành từ thê của Trương Huyễn.
Đêm hôm đó, một đôi người mới như cá nước giao dung, ân ái triền miên, Bùi Trí Trí cũng rốt cuộc kết thúc giai đoạn thiếu nữ của nàng, trở thành một tiểu phụ nhân mới nếm thử cá nước thân mật.
Nhưng Bùi Trí Trí trước tiên vào cửa lại là vì phân biệt, chiến cơ Hà Bắc đã xuất hiện, Trương Huyễn cũng không thể không tạm biệt kiều thê mỹ thiếp, ở ngày hôm sau Bùi Trí Trí vào cửa đã hoả tốc đi chiến trường.
Trên thực tế, từ đám cưới Trương Bùi xác định đến Bùi Trí Trí vào cửa, trước sau tổng cộng dùng hai mươi ngày thời gian, trong hai mươi ngày thời gian này Hà Bắc gió cuộn mây vần, thế cục nhấp nhô, Thanh Châu quân cũng tích cực chuẩn bị chiến tranh.
Thế cục biến đổi đột ngột ở chỗ giữa Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt ngoài ý muốn xảy ra tranh chấp.
Chiến tranh là do Lô Minh Nguyệt chết dẫn phát. Lô Minh Nguyệt sau khi bị Trương Huyễn chém giết, Tống Kim Cương kế thừa sự nghiệp của hắn, nhưng Tống Kim Cương vốn là người của Ngụy Đao Nhi, thời gian theo Lô Minh Nguyệt không dài, một số lão tướng theo Lô Minh Nguyệt nhiều năm rất không phục.
Đại tướng quân đội của Lô Minh Nguyệt đóng ở quận Thượng Cốc tên là Vũ Trọng Căn, ở lúc Lô Minh Nguyệt còn là du hiệp đã theo gã. Hắn người đầu tiên không phục Tống Kim Cương, khi tin tức Tống Kim Cương tuyên bố kế thừa Lô Minh Nguyệt truyền đến, hắn liền mang theo một ngàn chiến mã cùng hai ngàn thủ hạ đến đầu nhập Đậu Kiến Đức, không ngờ Cao Sĩ Đạt nhận được tin tức, ở bắc bộ quận Hà Gian giành trước chặn đứng Vũ Trọng Căn, đem Vũ Trọng Căn giết chết, cướp đi một ngàn chiến mã.
Chuyện này khiến Đậu Kiến Đức cực kỳ tức giận, phái người đi đòi chiến mã, Cao Sĩ Đạt lại thề thốt phủ nhận, liên tục vài lần đòi thất bại, Đậu Kiến Đức mất kiên nhẫn quyết định phái ba ngàn quân tiến công huyện Cung Cao, Cao Sĩ Đạt cũng phái ba ngàn quân nghênh chiến. Hai người Đậu Cao ở vùng huyện Cung Cao bạo phát một cuộc kịch chiến quy mô nhỏ, lấy Đậu Kiến Đức thảm bại mà kết thúc.
Thời gian đã đến hạ tuần tháng tư năm Đại Nghiệp thứ mười ba, Lý Uyên ở Thái Nguyên khởi binh đã lấy quận Thái Nguyên, quận Lâu Phiền, quận Ly Thạch cùng quận Thượng Đảng, quận Trường Bình năm quận, trước mắt đại quân đang chia binh hai đường tiến công quận Tây Hà.
Mà khí tức chiến tranh Hà Bắc cũng nồng đậm tương tự, Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt giương cung bạt kiếm, đại chiến khẽ chạm là bộc phát.
Huyện Nhạc Thọ quận Hà Gian là hang ổ của Đậu Kiến Đức, mười lăm vạn đại quân của Đậu Kiến Đức đóng quân ở nơi này.
Ở trên đường cái phía nam huyện Nhạc Thọ ngoài bốn mươi dặm, một đội mười mấy kỵ binh đang hộ vệ một quan văn nhanh chóng bắc thượng. Không bao lâu đã tiến vào phạm vi cảnh giới của quân đội Đậu Kiến Đức.
Một đội kỵ binh trinh sát tuần hành cản bọn họ, giáo úy cầm đầu lớn tiếng quát: “Các ngươi là ai, tới nơi này làm gì?”
Quan văn không chút hoang mang nói: “Tại hạ là sứ giả Tề quốc công Trương đại soái phái tới, đặc biệt tới gặp đại vương nhà ngươi.”
Nghe nói là sứ giả Trương Huyễn phái ra, giáo úy không dám chậm trễ, chắp tay thi lễ nói: “Mời theo chúng ta đi huyện thành, để tránh sinh ra hiểu lầm không cần thiết, khiến các ngươi thân hãm hiểm cảnh.”
Quan văn mỉm cười, “Vậy phiền các ngươi rồi!”
Kỵ binh trinh sát tuần hành của Đậu Kiến Đức mang theo Tùy quân hướng đại doanh ngoài huyện thành Nhạc Thọ chạy vội đi.
Quan văn trẻ tuổi này tên Phòng Duyên Thọ, là tộc đệ của Phòng Huyền Linh, hiện làm binh tào tham quân tòng sự, làm người khôn khéo có tài, am hiểu đối đáp, được Trương Huyễn phái tới tiến hành tiếp xúc với Đậu Kiến Đức, tham thảo khả năng hai bên cùng nhau đối phó Cao Sĩ Đạt.
Từ mười ngày trước, sau khi quân đội của Đậu Kiến Đức ở huyện Cung Cao thảm bại bởi quân đội của Cao Sĩ Đạt, sỉ nhục cực lớn khiến Đậu Kiến Đức kiên quyết từ chối đề nghị giải hòa của Cao Sĩ Đạt, trừ phi Cao Sĩ Đạt đem một ngàn chiến mã trả lại cho mình, và chịu nhận lỗi, bọn họ mới có thể có khả năng giải hòa.
Nhưng đánh thắng trận Cao Sĩ Đạt sao có thể ngược lại hướng Đậu Kiến Đức sợ sệt, Cao Sĩ Đạt thẹn quá hóa giận lập tức ở huyện Cung Cao tăng binh ba vạn, bày ra một tư thái chuẩn bị giáo huấn Đậu Kiến Đức rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.
Hai bên mâu thuẫn càng lúc càng bén nhọn, chiến tranh khẽ chạm là bộc phát.
Trong đại trướng, Đậu Kiến Đức đang trao đổi với mưu sĩ Lăng Kính chi tiết xuất binh huyện Cung Cao. Bởi vì một trận chiến trước thảm bại, làm trong lòng Đậu Kiến Đức ít nhiều có một chút bóng ma. Hắn lo lại bị Cao Sĩ Đạt đánh bại, muốn cầu hòa cũng không có khả năng, Cao Sĩ Đạt sẽ triệt để thâu tóm hắn.
Lăng Kính tầm ba mươi tuổi, chỉ là một thư sinh văn nhược, người quận Tín Đô, hai năm trước được người ta đề cử cho Đậu Kiến Đức, Đậu Kiến Đức liền dùng hắn làm chủ bạc, phụ trách sửa sang ghi chép văn thư. Năm trước hắn cực lực phản đối Đậu Kiến Đức vượt Hoàng Hà đi quận Tế Bắc, Đậu Kiến Đức lại không chịu nghe theo hắn đề nghị, dẫn tới hai vạn binh sĩ toàn quân bị diệt.
Nhưng Đậu Kiến Đức là một người biết sai thì sửa, hắn sau khi trở về liền thăng Lăng Kính làm ký thất tham quân của mình, trở thành một trong các mưu sĩ quan trọng của hắn.
Lăng Kính hiểu tâm tư Đậu Kiến Đức, khẽ cười nói: “Đậu công và Cao Sĩ Đạt quan hệ có chút phức tạp, như một núi có hai hổ, nếu dưới núi có kẻ địch chung, hai hổ thật ra có thể nhất trí đối ngoại, nhưng hiện tại vấn đề là nhất trí đối ngoại cũng không thể áp chế kẻ địch dưới núi, một núi liền không thể chứa hai hổ. Giữa Đậu công và Cao Sĩ Đạt sớm hay muộn tất có một trận chiến, chỉ là thời cơ một trận chiến này Đậu công cần nắm chắc chuẩn xác.”
“Tiên sinh nói không sai, hiện tại cục diện quả thật là một núi không chứa được hai hổ, nhưng ta không hiểu thời cơ tiên sinh nói, chẳng lẽ hiện tại thời cơ không đúng sao?”