“Thời cơ ty chức nói thật ra chính là thiên thời địa lợi nhân hoà. Thiên thời là chỉ hiện tại thế cục Đại Tùy và Hà Bắc cho phép một trận chiến này hay không, ta có thể phân tích kỹ càng...”
“Không!” Đậu Kiến Đức có chút không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn, “Không cần phải nói nhiều như vậy, ta nghe không hiểu, trực tiếp thẳng thắn một chút.”
Lăng Kính bất đắc dĩ, chỉ đành cười khổ một cái, nói: “Ý tứ ty chức rất đơn giản, chính là đại soái có thực lực đánh thắng một trận chiến này hay không, sau khi đánh thắng có thể xử lý hậu sự thích đáng hay không.”
“Cái này... luận thực lực, ta và Cao Sĩ Đạt thật ra cũng không sai biệt lắm.”
Đậu Kiến Đức nói không có một chút tự tin. Thực lực của hắn thật ra không bằng Cao Sĩ Đạt, Cao Sĩ Đạt khởi sự sớm hơn hắn, tích lũy hùng hậu hơn hắn, hơn nữa Cao Sĩ Đạt từng ở năm Đại Nghiệp thứ chín chặn được một đội thuyền vận chuyển binh giáp Tùy quân, đoạt được mấy vạn kiện binh giáp, binh sĩ trang bị hoàn mỹ hơn hắn, hắn chỉ là vì được Bột Hải hội ủng hộ, ở phương diện quân lương hơi chiếm ưu thế.
Trên thực tế, hắn thảm bại ở huyện Cung Cao cũng là một loại biểu hiện thực lực giữa bọn hắn.
Lăng Kính biết Đậu Kiến Đức nghĩ một đằng nói một nẻo, hắn trầm ngâm một phen, lại hỏi: “Đậu công có từng cân nhắc liên thủ với Bột Hải hội hay không?”
Đậu Kiến Đức từ trên bàn bên cạnh lấy ra một phong thư đưa cho Lăng Kính, “Đây là Cao Liệt hồi âm cho ta, ngươi xem sẽ biết.”
Lăng Kính tiếp nhận thư đọc một lần, Cao Liệt ở trong thư toàn lực ủng hộ Đậu Kiến Đức quyết chiến với Cao Sĩ Đạt, cũng tỏ vẻ đồng ý ủng hộ Đậu Kiến Đức năm vạn thạch quân lương, nhưng trong thư chưa nói việc Bột Hải hội xuất binh một chút nào cả.
“Tiên sinh hiểu ý tứ Cao Liệt không?”
Đậu Kiến Đức lạnh lùng nói: “Hắn chính là ngư ông kia, hắn nhất định sẽ xuất binh, chờ lúc chúng ta lưỡng bại câu thương, quân đội của hắn sẽ xuất hiện.”
Nói đến đây, Đậu Kiến Đức thở dài, “Nói thật, chiến tranh với Cao Sĩ Đạt ta vẫn thực không muốn đánh, nhưng không đánh lại không được. Dân cư ta khống chế đã không chống đỡ nổi quân đội của ta, Cao Sĩ Đạt hẳn là cũng vậy, hai quân chúng ta đều không dám đi trêu chọc Trương Huyễn, đành phải tự giết lẫn nhau.”
Lăng Kính rất hiểu nỗi khổ trong lòng Đậu Kiến Đức, trước mắt Đậu Kiến Đức mười lăm vạn đại quân, khống chế quận Hà Gian cùng quận Tín Đô, mà Cao Sĩ Đạt thì có mười sáu mười bảy vạn đại quân, khống chế quận Bột Hải và quận Bình Nguyên.
Bởi vì Thanh Châu đối với dân chúng chung quanh có lực hấp dẫn rất lớn, cho nên dân cư bốn quận cuồn cuộn không ngừng trốn hướng Thanh Châu, lấy quận Bình Nguyên cùng quận Tín Đô đào vong nghiêm trọng nhất.
Có thể nói sự kiện ngàn con chiến mã chỉ là biểu tượng, chỉ là ngòi nổ, mà lượng lớn dân cư chảy tới Thanh Châu mới là căn nguyên hai quân Đậu Cao không thể không quyết một trận tử chiến. Khi tài nguyên không đủ để chống đỡ hai cánh quân, trừ tự giết lẫn nhau cướp bóc một chút tài nguyên đã không còn mấy, không có đường ra khác nữa.
Nghĩ đến đây, Lăng Kính thấp giọng nói: “Vậy Đậu công có nghĩ tới liên thủ với Trương Huyễn hay không?”
Đậu Kiến Đức ngẩn ra, lời này nói từ đâu?
Đúng lúc này, ngoài lều có binh sĩ bẩm báo: “Sứ giả của Trương Huyễn đến cầu kiến Đậu công!”
Đậu Kiến Đức và Lăng Kính nhìn nhau, bọn họ đều không ngờ Trương Huyễn sẽ phái sứ giả đến, đặc biệt là Lăng Kính, tuy hắn đề nghị Đậu Kiến Đức cân nhắc hợp tác với Trương Huyễn, nhưng khi sứ giả của Trương Huyễn thật sự đến, trong lòng hắn lại có một loại bất an, một loại bất an bị người ta nắm giữ.
Ở trước mặt đại sự, vẫn là Đậu Kiến Đức phản ứng tương đối lý tính, hắn lập tức ra lệnh: “Mời sứ giả tiến vào!”
Không bao lâu, Phòng Duyên Thọ ở dưới hai thân binh dẫn dắt bước nhanh vào đại trướng. Hắn khom người thi lễ, “Binh tào tham quân tòng sự Phòng Duyên Thọ dưới trướng Tề quốc công tham kiến Đậu công!”
“Phòng tham quân không cần khách khí, mời ngồi!”
Đậu Kiến Đức rất cẩn thận mời Phòng Duyên Thọ ngồi xuống, lại bảo người dâng trà. Phòng Duyên Thọ nhìn thoáng qua Lăng Kính, cười nói: “Vị này là Lăng tiên sinh?”
Trên mặt Lăng Kính có chút mất tự nhiên. Hắn từng ở Tề quận Phòng thị gia học đọc sách năm năm, có thể tính là môn sinh Phòng gia. Hắn và Phòng Huyền Linh là đồng song, cũng mơ hồ cảm giác mình từng gặp Phòng Duyên Thọ.
“Chính là tại hạ!” Lăng Kính miễn cưỡng cười cười.
Lúc này, thân binh đưa trà vào, Phòng Duyên Thọ liền không tiếp tục truy hỏi Lăng Kính. Hắn uống ngụm trà, lại đem lực chú ý quay lại chỗ Đậu Kiến Đức. Phòng Duyên Thọ lấy ra một quyển trục đưa cho Đậu Kiến Đức, “Đây là thư đại soái nhà ta tự tay viết cho Đậu công, mời Đậu công xem!”
Đậu Kiến Đức vội vàng tiếp nhận thư đọc một lần, Trương Huyễn ở trong thư tỏ rõ thái độ hy vọng hai bên hợp tác, cùng diệt Cao Sĩ Đạt. Đậu Kiến Đức đem thư đưa cho Lăng Kính, hắn trầm giọng hỏi: “Đại tướng quân nhà ngươi phái mấy sứ giả bắc thượng?”
Phòng Duyên Thọ cười nhẹ, “Trước mắt chỉ có ta, nhưng ta nơi này không đàm phán được, có lẽ còn có thể có một sứ giả khác bắc thượng.”
Hai bên nói đều rất hàm súc. Ý tứ Đậu Kiến Đức là hỏi, Trương Huyễn chỉ là muốn liên hợp mình tiêu diệt Cao Sĩ Đạt, hay là đồng thời muốn liên hợp Cao Sĩ Đạt tiêu diệt mình, cho nên hắn hỏi có mấy sứ giả bắc thượng?
Mà ý tứ Phòng Duyên Thọ là nói, nếu Đậu Kiến Đức hắn không đàm phán được, như vậy sẽ có khả năng lại có sứ giả đi tìm Cao Sĩ Đạt.
Đây là nguyên nhân Trương Huyễn không sợ Đậu Kiến Đức không đáp ứng, nếu Đậu Kiến Đức không làm, thì liên Cao diệt Đậu.
Lúc này, Lăng Kính ở bên hỏi: “Vì sao là đến chỗ chúng ta trước?”
Lăng Kính rất muốn biết, vì sao Trương Huyễn lựa chọn liên Đậu diệt Cao trước.
Phòng Duyên Thọ cười nói: “Ta nghĩ phương diện này có lẽ có hai nguyên nhân, một cái là đại soái nhà ta từng cùng chung hoạn nạn với Đậu công, Đậu công hẳn là còn nhớ chứ?”
Trên mặt Đậu Kiến Đức run rẩy một trận, hắn đương nhiên biết bạn cùng chung hoạn nạn Phòng Duyên Thọ nói là chỉ cái gì, vẫn là năm đó ở Bắc Hải tranh đoạt ba mươi vạn kiện binh giáp, Trương Huyễn từ trong tay Sử Thục Hồ Tất cứu mình, chuyện này hắn căn bản không để ở trong lòng, nhưng Trương Huyễn lại nhớ kỹ, khiến Đậu Kiến Đức ít nhiều có vài phần hổ thẹn, đồng thời lại cảm thấy vài phần may mắn.
Hắn gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy còn có một nguyên nhân là gì?”
“Còn có một nguyên nhân chính là uy hiếp đối với Thanh Châu!”
Đậu Kiến Đức và Lăng Kính nhìn nhau, trăm miệng một lời hỏi: “Uy hiếp gì?”
“Quận Bình Nguyên và Bột Hải đều uy hiếp nghiêm trọng sự an toàn của quận Bắc Hải, đặc biệt quận Bình Nguyên, mùa đông có thể trực tiếp cưỡi ngựa qua sông, chúng ta quyết không thể dễ dàng tha thứ, cho dù liên hợp Cao Sĩ Đạt, điều kiện cũng sẽ là khiến Cao Sĩ Đạt nhường ra quận Bình Nguyên.”
“Vậy quận Bột Hải thì sao?” Sắc mặt Đậu Kiến Đức rất khó coi.
“Quận Bột Hải vấn đề không lớn, nó tạm thời không uy hiếp đến quận Bắc Hải, cho nên chúng ta thật ra cũng không vội.”