Nam bộ quận Bột Hải là đồi Đậu Tử đầm lầy vũng bùn trải rộng, phạm vi mấy trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, lại sát cửa biển Hoàng Hà không kết băng, dân cư quận Bột Hải chủ yếu tập trung ở vùng bắc bộ Nam Bì, nơi đó cũng là hang ổ của Cao Sĩ Đạt, cho nên Phòng Duyên Thọ có thể tỏ rõ thái độ quận Bột Hải có thể tạm thời không lấy, trên thực tế hắn cũng là đang nói cho Đậu Kiến Đức điều kiện hai bên liên hợp, Thanh Châu quân thủ quận Bình Nguyên, Đậu Kiến Đức được quận Bột Hải.
Thật ra Đậu Kiến Đức muốn đánh Cao Sĩ Đạt nguyên nhân chủ yếu chính là vì cướp lấy dân cư cùng đất đai Cao Sĩ Đạt khống chế. Nếu quận Bình Nguyên bị cướp đi, chiến lợi phẩm của mình đã bỗng dưng lột bỏ một nửa, hắn vẫn không thể chống đỡ cấp dưỡng mười mấy vạn quân đội, điều này khiến Đậu Kiến Đức nhất thời trầm ngâm không nói.
Lúc này, Lăng Kính ở bên cạnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cười nói: “Phòng tham quân một đường vất vả, mời đi nghỉ ngơi trước một lát, xin cho Đậu công cân nhắc một phen.”
Đậu Kiến Đức nhất thời tỉnh ngộ, vội đứng dậy cười nói: “Là ta đãi khách không chu toàn. Phòng tham quân mời đi nghỉ ngơi trước, ta cân nhắc thêm một lát, sẽ rất nhanh cho Phòng tham quân một câu trả lời rõ ràng.”
Phòng Duyên Thọ đứng dậy cười cười, “Mặt khác còn có một việc ta muốn nói cho Đậu công, nếu chúng ta có thể đạt thành hợp tác, vợ con Đậu công chúng ta phụ trách cứu ra, giao đến trên tay Đậu công.”
Đậu Kiến Đức vui mừng quá đỗi. Vợ con hắn ở trong tay Bột Hải hội làm con tin, vẫn luôn là tâm bệnh của hắn, hắn hao phí vô số tâm huyết đi nghĩ cách cứu viện, mãi chưa thành công, nếu Trương Huyễn có thể thay mình cứu bọn họ ra, vậy hợp tác sẽ có ý nghĩa.
Hắn vội khom mình hành lễ, “Mặc kệ thành hay không thành, ta đều phải cảm tạ thành ý của đại tướng quân, nhờ Phòng tham quân thay ta chuyển đạt.”
“Ta nhất định chuyển đạt!” Phòng Duyên Thọ ôm quyền thi lễ, bước nhanh rời đi.
Nhìn Phòng Duyên Thọ đi xa, Đậu Kiến Đức thấp thỏm lo âu nói với Lăng Kính: “Thật ra liên thủ với Trương Huyễn diệt Cao Sĩ Đạt ta cũng rất muốn, chỉ là ta lo sau khi diệt Cao Sĩ Đạt, ta sẽ thành mục tiêu kế tiếp của hắn. Ta rất hiểu dã tâm của Trương Huyễn, hắn chí ở Hà Bắc, ta sớm hay muộn sẽ trở thành cái đinh trong mắt hắn.”
Lăng Kính cũng khẽ thở dài một tiếng, “Nhưng Đậu công không cảm giác được sao? Trương Huyễn không sợ Đậu công không đáp ứng.”
Đậu Kiến Đức hít ngược một ngụm khí lạnh, “Ngươi là nói, hắn liên thủ Cao Sĩ Đạt đối phó ta?”
Lăng Kính gật gật đầu, “Nếu Đậu công và Cao Sĩ Đạt liên thủ đối phó hắn, hắn sẽ án binh bất động, phong tỏa Hoàng Hà, sau khi thời gian hơi dài Đậu công và Cao Sĩ Đạt tất nhiên phát sinh nội chiến, cho nên hắn không sợ. Thật ra ta cảm thấy chuyện Phòng Duyên Thọ cuối cùng nói là là ám chỉ Đậu công.”
Chuyện Phòng Duyên Thọ cuối cùng nói là giúp Đậu Kiến Đức cứu về vợ con. Đậu Kiến Đức hơi trầm tư, liền dần dần có chút tỉnh ngộ lại, “Chẳng lẽ là hắn muốn để ta thay hắn tiêu diệt Bột Hải hội?”
“Ta nghĩ nhất định là ý tứ này, đây thật ra cũng là điều kiện của hắn.”
Lăng Kính cười lạnh một tiếng nói: “Trương Huyễn mưu tính sâu xa, hắn thật ra muốn phá đi quan hệ của Đậu công cùng Bột Hải hội, Đậu công và quân Ngoã Cương là hai cánh của Bột Hải hội, một khi Bột Hải hội không thể chỉ huy Đậu công, như vậy lúc Trương Huyễn toàn lực đối phó quân Ngoã Cương, sẽ không lo Đậu công ở Hà Bắc ra mặt thay Ngõa Cương.”
“Ý tứ tiên sinh là nói, ta nên tiếp tục hợp tác với Bột Hải hội?”
“Ta chính là ý này, dù sao Bột Hải hội không phải Cao Sĩ Đạt, tiêu diệt Cao Sĩ Đạt có thể, nhưng tiêu diệt Bột Hải hội, Đậu công chính là tự chặt tay.”
Đậu Kiến Đức chắp tay sau lưng đi vài bước. Hắn đi đến trước lều chăm chú nhìn xa xa, thật lâu sau hắn chậm rãi nói: “Ta có thể tiếp tục hợp tác với Bột Hải hội, nhưng ta không muốn để vợ con ta trở thành con tin của Bột Hải hội, nếu Trương Huyễn đồng ý thay ta cứu vợ con, ta đáp ứng hắn liên thủ đối phó Cao Sĩ Đạt.”
~~~~
Nghiệp Thành từ xưa đã là cố đô nổi tiếng phương bắc, Tào thị từng ở nơi này thành lập Ngụy triều, nó trước sau lại trở thành đô thành của Tiền Tần, Hậu Triệu, Đông Nguỵ, Bắc Tề, liên tục hơn một trăm năm kinh doanh, khiến nó một lần trở thành một trong các thành trì lớn nhất phương bắc.
Nhưng ngay tại trước một năm Tùy Văn Đế Dương Kiên thay thế Bắc Chu, Nghiệp Thành bị triệt để phá hủy, toàn bộ dân chúng cùng tài phú đều bị di chuyển đến thành An Dương phía nam ngoài năm mươi dặm, xuất phát từ hoài niệm đối với Nghiệp Đô, dân chúng Ngụy quận lại đem thành An Dương gọi là Tân Nghiệp, Nghiệp Thành theo như lời người Tùy triều, trên thực tế là chỉ huyện An Dương, mà không phải Nghiệp Thành cũ đã bị phá hủy.
An Dương huyện là quận trì của Ngụy quận, có năm mươi vạn nhân khẩu, thành trì chu vi hơn bốn mươi dặm, chung quanh đều là đồng bằng phì nhiêu, rất nhiều sông, nông nghiệp phát triển, buôn bán phồn thịnh, nó đã thay thế Nghiệp Thành trước đây trở thành thành lớn số một Hà Bắc, Ngụy quận chỗ huyện An Dương đồng thời cũng là nơi tụ tập quan trọng của quý tộc Bắc Tề, trang viên các nơi của Ngụy quận phần lớn bị những quý tộc Bắc Tề cũ khống chế.
Quý tộc Bắc Tề từng là chúa tể đất Hà Bắc, cho dù hiện tại đã dần dần xuống dốc, nhưng chúng nó vẫn là một trong hai thế lực lớn của Hà Bắc đặt song song với sĩ tộc Hà Bắc, được xưng là hào cường Hà Bắc, ở dưới bọn họ ủng hộ Bột Hải hội cũng là một trong những cái gai độc làm triều đình Đại Tùy đau đầu.
Tuy Trương Huyễn ở sau khi đánh bại Lô Minh Nguyệt thu phục Ngụy quận, nhưng Ngụy quận cũng chỉ là ở trên quân sự bị Trương Huyễn khống chế, Thanh Châu quân ở Ngụy quận đóng quân năm ngàn người, do đại tướng Tào Tự Ninh dẫn dắt, trên danh nghĩa Ngụy quận là quận huyện địa phương của Đại Tùy, nhưng trên thực tế, chính vụ, kinh tế, nhân dân và đất đai vẫn như cũ bị Bột Hải hội khống chế chặt chẽ.
Ngoài phía đông An Dương huyện hai mươi dặm có một trang viên diện tích mấy trăm khoảnh, tên là trang viên Lộc Minh, nơi này là một tòa điền trang của Lục gia hào cường nổi tiếng huyện An Dương, từ sau khi Tề quận được phóng thích, Lục Tự Kiệm liền luôn lấy dưỡng bệnh làm lý do tránh ở trong điền trang, chỉ là ở tháng trước hắn mới bị ép đi quận Hà Nội một chuyến, tham gia nghi thức trấn an Bột Hải hội chủ Cao Liệt cử hành vì hơn bảy mươi thành viên được tha.
Vào đêm, một người cưỡi ngựa tới trang viên Lộc Minh.
Không bao lâu, khách nhân đêm khuya tới chơi được mang vào trong tĩnh thất nhà trong. So sánh với mấy tháng trước, Lục Tự Kiệm trở nên béo trắng hơn không ít, lại khôi phục phong thái tiên phong đạo cốt của hắn.
Lục Tự Kiệm tựa ở trên giường mềm, hai nha hoàn mỹ mạo đang đấm chân cho hắn. Lúc này, nữ quản gia đem người tới mang vào phòng. Người tới khom người đi thi lễ, “Tiểu chất tham kiến Lục thế thúc!”