“Là tiểu hầu nhi à! Phụ thân ngươi bảo ngươi đến truyền tin sao?”
“Đúng vậy!”
Nam tử trẻ tuổi tên Tương Tương Ngọc, là thứ tử của Triệu quận hào tộc Tương Trường Tự, hắn phụng lệnh phụ thân đặc biệt đến truyền tin. Tương Ngọc lấy ra một phong thư, cung kính trình cho Lục Tự Kiệm, Lục Tự Kiệm tiếp nhận thư đọc một lần, hắn bỗng ngồi dậy, khoát tay, “Các ngươi đều lui xuống!”
Hai nha hoàn lui xuống, Lục Tự Kiệm lúc này mới ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Tương Ngọc, “Tin tức xác thực không?”
“Cha ta nói tin tức xác thực, một gã trông coi trong đó từng là gia tướng của Tương gia chúng ta, chính là hắn để lộ ra tin tức.”
“Ta biết rồi, trở về nói cho phụ thân ngươi, sau khi xong việc, ta nhất định sẽ báo lên cho Trương Huyễn công lao của hắn.”
“Đa tạ thế thúc!”
Tương Ngọc thi lễ lui xuống. Lục Tự Kiệm lại trầm ngâm một lát, liền đứng dậy đi ra cửa phòng ra lệnh: “Ta muốn đi huyện An Dương, lập tức chuẩn bị xe ngựa!”
~~~~
Trời vừa sáng, một phong thư chim ưng khẩn cấp đã đến quận Thanh Hà. Trương Huyễn nhận được thư khẩn Ngụy quận đưa tới, Trương Huyễn lập tức hạ đạt mệnh lệnh, một đội kỵ binh thám báo tinh nhuệ ba trăm người một đường hướng bắc chạy băng băng, hai ngày sau, chi kỵ binh thám báo Tùy quân này đến huyện Cổ Thành.
Huyện Cổ Thành ở chỗ giao giới Triệu quận và quận Bác Lăng, nơi này bốn phía đều là vùng núi, bị dãy núi bao vây, khiến huyện thành tỏ ra rất hẻo lánh. Dân cư huyện thành không nhiều, chỉ có hơn ngàn hộ, phần lớn lấy cày ruộng mà sống, tuy qua ngày rất nghèo khó, nhưng cư dân đều đã quen cuộc sống nơi này. Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, trải qua cuộc sống nhàn nhã mà yên bình.
Ở tây bắc huyện thành có ngôi chùa không lớn, tên là chùa Trọng Ân, dựng lên ở thời kì Nam Bắc triều Phật giáo hưng thịnh, hàng năm có ba mươi mấy tăng nhân ở chùa, thừa nhận cư dân huyện Cổ Thành cung phụng hương khói.
Nhưng hai tháng qua, chùa chiền lại đóng chặt cổng, ngoài cửa lớn dán bố cáo, chùa chiền đang tu sửa phòng xá, tạm không tiếp nhận hương khói.
Kỵ binh Tùy quân ở sau buổi trưa đến huyện Cổ Thành, bọn họ chưa kinh động cư dân, mà là ẩn thân ở trong một cánh rừng rậm, đợi màn đêm buông xuống.
Kỵ binh Tùy quân do một gã giáo úy dẫn dắt. Giáo úy tên Tống Nhân Kiệt, khoảng ba lăm ba sáu tuổi, người Quan Trung Phùng Dực quận, xuất thân bần hàn, cũng là một binh sĩ thám báo lâu năm có mười mấy năm kinh nghiệm, từng tham gia chiến tranh Tùy triều cùng Đột Quyết cùng với Thổ Dục Hồn, ở trên chiến trường Cao Ly đầu phục Trương Huyễn, ngắn ngủn vài năm thời gian đã từ một gã hỏa trưởng tích lũy công lao lên tới giáo úy.
Lần này Tống Nhân Kiệt là phụng mệnh đến huyện Cổ Thành đoạt lấy vợ con Đậu Kiến Đức. Căn cứ tình báo huyện An Dương phát đến, vợ con Đậu Kiến Đức trước mắt bị giấu ở trong chùa Trọng Ân huyện Cổ Thành.
Canh một, hai thám báo đến chùa Trọng Ân quay về rừng cây, bọn họ mang về một lão hòa thượng ở ngoài chùa phụ trách trồng rau.
Hai thám báo hướng Tống Nhân Kiệt bẩm báo: “Ở đông viện của chùa quả thật có một chỗ trông coi nghiêm mật, chúng ta thấy mười mấy binh sĩ canh giữ ở ngoài cửa lớn, đầu tường cũng bố trí trạm gác ngầm, chúng ta không dám rút dây động rừng, tình huống cụ thể giáo úy có thể hỏi tăng nhân này.”
Lão hòa thượng nhát gan sợ phiền phức, ở dưới ánh mắt sắc bén của Tống Nhân Kiệt bị dọa nơm nớp lo sợ. Tống Nhân Kiệt cố gắng dùng ngữ khí ôn hòa nói: “Chúng ta chỉ muốn tìm hiểu tình huống người bị giam giữ trong chùa. Chỉ muốn ngươi trả lời thành thật, chúng ta sẽ không tổn thương ngươi. Đương nhiên, nếu dám giấu diếm lừa gạt, một khi làm chúng ta bị hao tổn, như vậy ngươi cũng không sống được.”
“Không dám! Không dám!” Lão hòa thượng bị dọa liên tục xua tay.
Tống Nhân Kiệt gật gật đầu nói: “Vậy ta hỏi ngươi, chùa nhốt mấy người? Có bao nhiêu trông coi?”
“Hồi bẩm tướng quân, ta cũng chỉ nghe trụ trì nói một chút, trong chùa nhốt hai người, là một đôi mẹ con, là người nào chúng ta cũng không biết, chỉ biết là hai tháng rưỡi trước đưa tới, ước chừng có hơn ba mươi binh sĩ trông coi, chùa chúng ta cũng bị ép đóng cửa, còn giống như cần nửa tháng nữa mới rời đi.”
Tống Nhân Kiệt đã có thể khẳng định, người bị giam giữ hẳn chính là vợ con Đậu Kiến Đức, trên tình báo nói Bột Hải hội cách mỗi ba tháng đổi một chỗ, hoàn toàn ăn khớp với lão hòa thượng trình bày.
Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Trông coi sẽ ở ngoài chùa chiền trinh sát tuần hành hay không, ta là nói buổi tối.”
Lão hòa thượng vội lắc đầu, “Bọn họ chưa từng ra khỏi cổng một bước, cách mỗi mười ngày sẽ có mấy chiếc xe bò đưa tới lương thực và đồ dùng sinh hoạt hằng ngày cho bọn họ, hơn nữa bọn họ cũng không nhiễu loạn chùa chiền, cả ngày đem bản thân nhốt ở đông viện. Nếu tướng quân muốn đi cứu người, ta đề nghị tướng quân trực tiếp từ bên ngoài phá tường mà vào.”
Tuy lão hòa thượng là có chứa tư tâm, không hy vọng Tùy quân hủy hoại chùa, nhưng hắn đề nghị quả thật cũng có đạo lý. Trực tiếp phá tường mà vào là biện pháp tốt nhất, muốn dùng biện pháp này Tống Nhân Kiệt phải tìm hiểu vị trí cụ thể vợ con Đậu Kiến Đức bị giam giữ.
“Tăng nhân của chùa trừ trụ trì, còn có ai từng đi đông viện?”
Lão hòa thượng lắc đầu, “Trừ trụ trì, bọn họ sẽ không để người khác đi vào.”
Tống Nhân Kiệt sở dĩ được phái tới chấp hành nhiệm vụ này, nguyên nhân quan trọng nhất là hắn tính cách ổn trọng, suy nghĩ chu mật, sẽ tuyệt đối không hấp tấp lỗ mãng làm việc.
Tống Nhân Kiệt trầm ngâm một lát, quyết định thành lập liên hệ trước với trụ trì ngôi chùa, sau khi có được tình báo chuẩn xác mới hành động, mà lão hòa thượng này có thể đưa trở về trước, để tránh rút dây động rừng, nhưng đồng thời cần phái người giám thị hắn.
Nghĩ đến đây, hắn hướng vài tên thủ hạ đắc lực dặn vài câu.
Giữa trưa hôm sau, các thám báo rốt cuộc từ chỗ trụ trì ngôi chùa kiếm được bản đồ bố cục đông viện. Trước một tảng đá lớn, Tống Nhân Kiệt chỉ vào bản đồ bố cục bố trí nhiệm vụ cho vài tên lữ soái.
“Căn phòng giam giữ mục tiêu ở chính đông, dùng đá xây dựng lại đắp thành, nhắm chừng mặt đất cũng trải đá, trực tiếp đào hàng đi cứu người hiển nhiên không thực tế, nhưng có thể đào hang đến bên cạnh phòng. Nơi này cấu tạo tính chất đất rất thích hợp đào hang, đây là ông trời đang giúp chúng ta thành công, trời vừa tối liền lập tức hành động.”
Mọi người cùng lên tiếng đáp ứng, bọn họ rất nhanh đã chế định một phương án cứu người hoàn thiện.
~~~~
Màn đêm một lần nữa buông xuống, hai mươi bóng đen lặng lẽ mò đến ngoài tường cao đông viện, mượn dùng cỏ hoang yểm hộ, bọn họ bắt đầu nhanh chóng đào hang. Bọn họ cần ở trước khi trời sáng hôm sau đào được đường hầm này, mục đích đào đường hầm là vì bảo hộ vợ con Đậu Kiến Đức, một khi thành lập bảo hộ hữu hiệu, như vậy lấy ba trăm kỵ binh tinh nhuệ đối phó hơn ba mươi thủ vệ quả thực dễ như trở bàn tay.
Dưới hai mươi binh sĩ phối hợp chặt chẽ, đào bới tiến triển phi thường thuận lợi, lúc canh bốn, bọn họ đã đào thông đường hầm, lối ra đường hầm ở bên cạnh nhà đá giam giữ, ở dưới một đống rơm.