Chưa tới giữa trưa, đại quân của Cao Sĩ Đạt đã rút khỏi huyện Cung Cao, vượt qua kênh Vĩnh Tể, hướng nam lui vội. Sau khi nhận được tin tức xác thực, Đậu Kiến Đức lúc này mới nhổ trại rút quân, đại quân hướng huyện Nhạc Thọ phía tây bắc chạy vội.
Hai ngày sau, đại quân của Đậu Kiến Đức đến năm mươi dặm phía bắc huyện Nhạc Thọ, lại ngoài ý muốn gặp Lưu Hắc Thát cùng với bộ phận tàn quân trấn thủ huyện Nhạc Thọ. Lưu Hắc Thát theo Đậu Kiến Đức khởi binh, vẫn luôn là phụ tá đắc lực của hắn. Hắn nhìn thấy Đậu Kiến Đức liền quỳ xuống khóc lớn, “Hắc Thát không giữ được huyện thành, cô phụ chủ công phó thác, tội đáng chết vạn lần!”
Đậu Kiến Đức như một tiếng sét đánh giữa trời quang, ngây dại, Lăng Kính ở bên cạnh vội hỏi: “Lưu tướng quân ba vạn đại quân thủ huyện thành, sao có thể bị công phá?”
“Tiên sinh không biết, trong huyện thành đã sớm mai phục hơn ngàn thám tử Bột Hải hội. Quân đội Bột Hải hội ra vẻ rút quân, nhưng đêm đó, phục binh trong thành liền cùng quân đội Bột Hải hội trong ngoài phối hợp mở cửa thành nam, ba vạn quân Bột Hải hội giết vào trong thành. Bọn chúng đốt giết đánh cướp, huyện Nhạc Thọ đã thành địa ngục nhân gian, quân đội của ta phần lớn bị chết cháy ở trong quân doanh, chỉ chạy ra mấy nghìn người.”
“Vợ con ta hiện tại thế nào?” Đậu Kiến Đức thanh âm run rẩy hỏi.
Lưu Hắc Thát vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu một lúc lâu mới nói: “Nhị lang đã chết ở trong loạn quân, đại tẩu bị mấy tên loạn quân cướp đi, sống chết không rõ...”
Đậu Kiến Đức hô to một tiếng, nhất thời ngất đi, chốc lát sau tỉnh lại, nhịn không được cất tiếng khóc rống. Vợ con hắn vừa mới được Tùy quân từ trong tay Bột Hải hội cứu ra, còn chưa hưởng vài ngày phú quý liền lại chết ở trong tay quân đội Bột Hải hội, bảo hắn sao có thể không đau đớn vô cùng.
Mọi người không dám khuyên Đậu Kiến Đức, chỉ đành yên lặng để hắn phát tiết sự khổ sở trung niên đã mất con. Qua một hồi lâu, Đậu Kiến Đức mới lau đi nước mắt hỏi: “Quân đội của Cao Liệt hiện tại ở nơi nào?”
“Hồi bẩm chủ công, chúng ta vừa mới nhận được tin tức, ở lúc đại quân Vương Phục Bảo đến huyện Nhạc Thọ, đại quân Bột Hải hội đã hướng tây rút lui, đi đâu không rõ.”
Đậu Kiến Đức đứng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thù giết con đoạt vợ ta sao có thể không báo. Truyền lệnh ta, đại quân quay đầu hướng tây đuổi theo, ta phải đem Cao Liệt bầm thây vạn đoạn mới thôi!”
Lăng Kính kinh hãi, “Cao Liệt diệt thành chính là vì chọc giận chủ công, nếu không diệt thành có ý nghĩa gì, chủ công không thể mắc mưu!”
Đậu Kiến Đức rút chiến kiếm, lạnh lùng nói: “Mặc kệ hắn là mục đích gì, kẻ giết vợ con ta ta tuyệt không buông tha, có ai khuyên nữa, phải chết dưới kiếm này!”
Lăng Kính im lặng lui lại. Mọi người đều cúi đầu, không dám khuyên Đậu Kiến Đức nữa. Đậu Kiến Đức lớn tiếng quát: “Đại quân quay đầu đi huyện Nhiêu Dương!”
Đậu Kiến Đức biết huyện Nhiêu Dương cũng là một cứ điểm quan trọng của Bột Hải hội, Cao Liệt rất có thể ở nơi đó.
~~~~
Trương Huyễn ở sau khi công chiếm huyện An Đức, tiếp nhận ba vạn quân đội đầu hàng, Bùi Hành Quảng với Từ Thế Tích dẫn nhóm Thanh Châu quân thứ hai khoảng hai vạn người cũng qua sông bắc thượng, ở huyện An Đức hội hợp cùng đại quân của Trương Huyễn. Trương Huyễn để lại năm ngàn quân thủ huyện An Đức, lập tức dẫn năm vạn đại quân xua quân đông tiến, giết vào quận Bột Hải. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, chính là huyện Nam Bì hang ổ của Cao Sĩ Đạt, một khi Cao Sĩ Đạt đưa quân về cứu viện, cũng sẽ đi huyện Nam Bì.
Hai ngày sau, Trương Huyễn hạ lệnh Thanh Châu quân ở trấn Liên Sơn phía nam Nam Bì tầm năm mươi dặm trú doanh, hắn lúc này đã nhận được tin tức, Cao Sĩ Đạt đã dẫn đại quân quay về huyện Nam Bì.
Trong đại trướng, Trương Huyễn đứng trước sa bàn trầm ngâm. Lúc này, thân binh ở cửa lều bẩm báo: “Khởi bẩm đại soái, Từ tướng quân cầu kiến!”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Mời hắn vào!”
Một lát sau, Từ Thế Tích bước nhanh đến. Đây là lần đầu tiên Từ Thế Tích sau khi đầu hàng Trương Huyễn theo quân xuất chinh, hắn làm phó tướng của Bùi Hành Quảng chỉ huy tả lộ quân một vạn người, Bùi Hành Quảng tự mình dẫn năm ngàn kỵ binh, mà Từ Thế Tích thì phụ trách chỉ huy bộ binh.
Từ Thế Tích đi vào đại trướng, khom người thi lễ, “Tham kiến đại soái!”
Trương Huyễn thân thiết hỏi: “Từ tướng quân đã quen Thanh Châu quân chưa?”
“Hồi bẩm đại soái, ty chức đã hoàn toàn quen Thanh Châu quân, đặc biệt hướng đại soái hiến kế.”
Trương Huyễn gật gật đầu, sớm nghe nói Từ Mậu Công túc trí đa mưu, Trương Huyễn cũng rất muốn biết hắn sẽ hiến kế sách gì?
“Nguyện nghe kế sách của Từ tướng quân!”
Từ Thế Tích đi đến trước sa bàn chỉ vào huyện Nam Bì nói: “Ta biết huyện thành Nam Bì chu vi không đủ hai mươi dặm, thật ra là một huyện nhỏ, nó chỉ là vị trí địa lý rất quan trọng mới trở thành hang ổ của Cao Sĩ Đạt, hiện tại mười mấy vạn đại quân của Cao Sĩ Đạt đều chen chúc ở trong huyện thành, khó có thể kéo dài. Ta có thể phỏng đoán tâm tính của Cao Sĩ Đạt, tất nhiên là hy vọng Thanh Châu quân rút về quận Bình Nguyên, hắn sẽ có thể đem đại quân và lương thảo dời đến huyện Dương Tín có thể cất chứa đại quân, bằng huyện Dương Tín giằng co với chúng ta, nắm chắc loại tâm tính này của Cao Sĩ Đạt, chúng ta liền có thể bố trí cạm bẫy.”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Nói tiếp!”
“Ta cân nhắc nếu ta là Cao Sĩ Đạt, biện pháp bức bách Thanh Châu quân rút quân là gì? Tất nhiên là bắt tay vào làm từ lương thực, cắt đứt đường lương thực của chúng ta, khiến chúng ta không cung ứng được lương thực mà rút quân.”
“Nhưng chúng ta hiện tại không cần vận chuyển lương thực.” Trương Huyễn cười nói.
“Ty chức biết, nhưng chúng ta có thể chế tạo biểu hiện giả dối, làm ra một đoàn xe vận lương nối liền không dứt. Ta nghe nói Cao Sĩ Đạt có ba ngàn kỵ binh, hiện tại hẳn là bốn ngàn kỵ binh, là quân đội hắn cơi như trân bảo. Nuôi binh nghìn ngày, dùng trong một lúc, kỵ binh của hắn cũng nên phát huy tác dụng rồi.”
Trương Huyễn đã hiểu ý tứ Từ Thế Tích, cười nói: “Từ tướng quân là muốn dùng chi kỵ binh này làm mồi sao?”
Từ Thế Tích gật gật đầu, “Cao Sĩ Đạt tuyệt không cam lòng mất đi chi kỵ binh này.”
Trương Huyễn nghĩ nghĩ. Sách lược của Từ Thế Tích quả thật có thể thử một lần, thành công tất nhiên đáng mừng, thất bại cũng không có tổn thất gì. Trương Huyễn liền vui vẻ cười nói: “Mồi này ta sẽ giao cho Từ tướng quân.”
Từ Thế Tích mừng rỡ, vội khom người nói: “Ty chức sẽ không làm đại soái thất bại!”
Chính như Từ Thế Tích nói, huyện Nam Bì chỉ là một huyện nhỏ, bởi ở bờ đông kênh Vĩnh Tể cùng nơi đường cái phải qua mà trở thành yếu địa chiến lược, nam bắc thông suốt, đông tây có thể lấy, chính là duyên cớ này, Cao Sĩ Đạt mới lựa chọn nơi này làm hang ổ của mình.
Nhưng huyện thành dù sao quá nhỏ, bản thân đã có mười mấy vạn dân cư sinh sống, hiện tại mười mấy vạn quân vốn đóng quân ở ngoài thành chợt ập vào huyện thành, khiến trong huyện thành trở nên chật chội không chịu nổi, khắc khẩu đánh nhau không ngừng, trị an rất hỗn loạn, cộng thêm Cao Sĩ Đạt không mở cửa thành, nghiêm cấm dân cư lưu động, khiến huyện nhỏ Nam Bì hầu như bị ba mươi vạn người chen vỡ.