Đậu Kiến Đức dẫn đầu xuất binh chiếm lĩnh huyện Cung Cao, Cao Sĩ Đạt cũng không chút hàm hồ, lập tức xuất binh đoạt lại huyện Cung Cao, hai quân ở huyện Cung Cao bùng nổ kịch chiến, cuối cùng lấy Đậu Kiến Đức thảm bại kết thúc.
Lúc này huyện Cung Cao đã thành chiến trường chính Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt đấu tranh, hai bên đầu nhập hai mươi ba vạn đại quân ở ngoài huyện thành này. Cao Sĩ Đạt cự thủ huyện Cung Cao, Đậu Kiến Đức dựng một tòa bản thành chắc chắn, ở trong lúc giằng co, Cao Sĩ Đạt vài lần khiêu khích Đậu Kiến Đức đều không chịu nghênh chiến, rất hiển nhiên, Đậu Kiến Đức là đang chờ tin tức Trương Huyễn phía nam.
Nhưng Đậu Kiến Đức lại không biết, ngay lúc hắn hầu như đặt toàn quân ở Cung Cao huyện, ba vạn quân Bột Hải hội đang vô thanh vô tức giết về phía huyện Nhạc Thọ hang ổ của Đậu Kiến Đức.
Trên tường thành huyện Cung Cao, Cao Sĩ Đạt đang nhìn xa xa đại doanh Đậu Kiến Đức ngoài ba dặm. Cao Sĩ Đạt khoảng bốn mươi tuổi, lưng hùm vai gấu, thân thể cao lớn, hắn xuất thân một nhánh của Bột Hải Cao thị gia tộc, giống Lô Minh Nguyệt, ở sau khi hắn khởi binh tạo phản, Bột Hải Cao thị đã trịnh trọng thanh minh, hắn và Bột Hải Cao thị gia tộc không có quan hệ.
Cao Sĩ Đạt cũng vừa nhận được tin tức của Bột Hải hội, Cao Liệt và Mục Toại Tân đang tự mình dẫn ba vạn đại quân đánh bất ngờ hang ổ của Đậu Kiến Đức, điều này làm Cao Sĩ Đạt rất chờ mong, tuy hắn cũng không biết Bột Hải hội vì sao sẽ trở mặt với Đậu Kiến Đức, nhưng kết quả này lại khiến hắn vui mừng khôn xiết, hắn luôn lo lắng Bột Hải hội sẽ xuất binh đối phó mình.
Lúc này, phó tướng Tôn Liên Hoàn bên cạnh hắn cười nói: “Đại vương, quân đội Bột Hải hội hẳn là đã đến huyện Nhạc Thọ, ta nhắm chừng nay mai hai ngày sẽ có tin tức truyền đến.”
Cao Sĩ Đạt gật gật đầu, “Đậu Kiến Đức tuy là người thẳng thắn, nhưng mưu sĩ Lăng Kính dưới trướng hắn lại túc trí đa mưu, chúng ta cũng cần để ý quân đội Đậu Kiến Đức tương kế tựu kế giả bại, dụ dỗ chúng ta xâm nhập.”
Đúng lúc này, một binh sĩ chạy vội đến, trình lên một phần tình báo bẩm báo: “Đại vương, huyện Nam Bì tình báo khẩn cấp!”
Cao Sĩ Đạt ngẩn ra, Nam Bì sao có thể có tình báo khẩn cấp, chẳng lẽ là Đậu Kiến Đức đánh lén hang ổ của mình sao?
Cao Sĩ Đạt tiếp nhận tình báo đọc một lần, mắt bỗng nhiên trợn tròn. Hắn hét một tiếng, thân thể lung lay hai cái, hầu như ngất đi, tình báo trong tay cũng bay xuống đất. Phó tướng Tôn Liên Hoàn cuống quít đỡ lấy hắn, “Đại vương, đã xảy ra chuyện gì?”
“Trời cũng muốn diệt ta!”
Cao Sĩ Đạt thở dài một tiếng, “Đại quân của Trương Huyễn đã công chiếm nam bộ quận Bình Nguyên, Ngô Thọ Trọng thế mà lại không đánh đã hàng, huyện An Đức bị chiếm đóng rồi.”
Mười mấy tướng lĩnh chung quanh nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lộ ra sự sợ hãi. Trương Huyễn thế mà xuất binh quận Bình Nguyên, phải làm sao bây giờ?
Mấy năm qua Trương Huyễn nam chinh bắc chiến, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, quét ngang hai bờ sông Hoàng Hà, khiến trong lòng mỗi người đều có cảm giác sợ hãi thật sâu đối với hắn. Ngô Thọ Trọng đầu hàng không kỳ quái chút nào, nếu Ngô Thọ Trọng cự thủ tử chiến, đó mới là việc kỳ quái.
Cao Sĩ Đạt chậm rãi tỉnh táo lại, cắn răng nói: “Tin tưởng Đậu Kiến Đức cũng không có ý chiến, ta nguyện hướng hắn chịu nhận lỗi, đem huyện Cung Cao cắt nhường cho hắn, ta cần lập tức lui binh về Nam Bì!”
Hầu như ngay cùng lúc Cao Sĩ Đạt biết được nguy cơ quận Bình Nguyên, Đậu Kiến Đức cũng nhận được hang ổ huyện Nhạc Thọ đưa tới tình báo khẩn cấp, quân đội Bột Hải hội đánh bất ngờ huyện Nhạc Thọ. Tin tức này làm Đậu Kiến Đức cả kinh, hắn cũng hoảng hốt, vội phái người đi mời Lăng Kính.
Trong đại trướng, Đậu Kiến Đức gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo: “Lăng tiên sinh đến rồi.”
“Mau mời vào!” Đậu Kiến Đức vội nói.
Màn lều khẽ vén, Lăng Kính bước nhanh đến, “Đậu công, đã có chuyện gì?”
“Tiên sinh, việc lớn không xong rồi, Cao Liệt thế mà xuất binh tiến công Nhạc Thọ, Nhạc Thọ chỉ sợ khó giữ được!”
Lăng Kính cũng lắp bắp kinh hãi, hắn không ngờ Cao Liệt sẽ từ sau lưng đâm bọn họ một đao, điều này thực sự ra ngoài hắn dự kiến, nhưng hắn lập tức tỉnh táo lại, lại hỏi: “Là chuyện khi nào, vào đêm qua, lúc binh sĩ truyền tin xuất phát thành trì còn chưa bị công phá, không biết hiện tại tình huống như thế nào?”
Lăng Kính trầm ngâm một lát, nói: “Huyện Nhạc Thọ có hai vạn thủ quân, chỉ cần giữ nghiêm thành trì, Cao Liệt trong thời gian ngắn cũng không đánh hạ được, hiện tại đại vương có thể phái trước một mũi viện quân về cứu viện, sau đó chờ tin tức của Cao Sĩ Đạt, ta nhắm chừng bọn chúng cũng muốn rút quân.”
Đậu Kiến Đức ngẫm lại cũng đúng. Hắn lập tức mệnh lệnh hãn tướng số một dưới trướng Vương Phục Bảo dẫn quân hai vạn đi huyện Nhạc Thọ, lại lệnh mưu sĩ Tống Chính Bổn theo quân phụ tá.
An bài xong cứu viện, Đậu Kiến Đức lúc này mới an tâm một chút. Hắn lại nói với Lăng Kính: “Ta nghĩ chúng ta có thể thực thi kế vây Nguỵ cứu Triệu, tấn công huyện Hà Gian, bức bách Cao Liệt rút quân hay không?”
Lăng Kính lắc lắc đầu, “Huyện Hà Gian không phải hang ổ Bột Hải hội, tấn công huyện Hà Gian không có ý nghĩa. Ta lo Cao Liệt quân đội tinh nhuệ, Vương Phục Bảo không phải đối thủ của hắn, Đậu công vẫn là tập trung binh lực giữ huyện Nhạc Thọ quan trọng hơn.”
“Ta có thể tiếp tục chia quân đi đánh huyện Hà Gian!”
Đậu Kiến Đức vẫn nhớ mãi không quên kế sách vây Nguỵ cứu Triệu của hắn.
Lăng Kính khuyên hắn: “Chia quân quá nhiều dễ bị tiêu diệt từng bộ phận, còn không bằng tập trung binh lực. Nói không chừng chúng ta nam hạ sẽ gặp ba vạn quân của Cao Liệt, có lẽ sẽ có một trận ác chiến.”
Đúng lúc này, có binh sĩ ở ngoài lều bẩm báo: “Đại vương, Cao Sĩ Đạt phái người truyền tin đến.”
Đậu Kiến Đức mừng rỡ. Trương Huyễn xuất binh quận Bình Nguyên, Cao Sĩ Đạt quả nhiên không chống đỡ được, hắn vội vàng để tín sứ tiến vào.
Một quân sĩ được dẫn vào, hắn quỳ xuống nói: “Phụng lệnh đại vương nhà ta truyền tin cho Đậu công, không có lời nhắn khác nữa.”
Hắn đem một phong thư trình lên, Đậu Kiến Đức mở thư đọc, hừ lạnh một tiếng nói: “Đi chuyển lời cho đại vương nhà ngươi, ta có thể tiếp nhận đề nghị của hắn, nhưng ta yêu cầu hắn lập tức rút quân đến phía đông kênh Vĩnh Tể. Trước giữa trưa nếu còn ở huyện Cung Cao, ta sẽ cho rằng hắn không có thành ý, đi đi!”
Quân sĩ thi lễ, lui xuống. Đậu Kiến Đức đem thư giao cho Lăng Kính, “Tiên sinh thấy thế nào?”
Lăng Kính đọc thư một lần, gật gật đầu nói: “Chính như Đậu công yêu cầu, Cao Sĩ Đạt phải rút khỏi huyện Cung Cao trước, chúng ta mới có thể rút quân nam hạ. Ta cảm thấy hắn đã biết tin tức Cao Liệt đánh bất ngờ phía sau lưng chúng ta.”
“Hừ! Ta sớm hay muộn sẽ lại thu thập hắn.”