Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 664 - Chương 587: Binh Vây Nam Bì (1)

Chương 587: Binh vây Nam Bì (1)
Chương 587: Binh vây Nam Bì (1)

Trong lòng Cao Vô Thương nhất thời có một loại cảm giác không ổn, hắn lệnh mười mấy kỵ binh tiến lên đi thăm dò. Kỵ binh chỉ đến gần mấy chục bước, bỗng một trận loạn tiễn bắn tới, mười mấy kỵ binh kêu thảm trúng tên ngã ngựa, ngay sau đó tiếng trống rung trời, chỉ thấy trên cây gỗ lớn cùng trong rừng rậm hai bên xuất hiện binh sĩ Tùy quân rậm rạp, tay cầm cung tên, giơ cung cài tên, nhắm bọn họ, kỵ binh nhất thời đại loạn một trận, tranh nhau rút lui.

Cao Vô Thương biết đã trúng kế, lập tức hô to: “Trở về!”

Mấy ngàn kỵ binh quay đầu ngựa, nhanh như điện chớp hướng bắc chạy đi, nhưng bọn hắn vẫn thất vọng rồi, chạy hướng bắc mười dặm, đường khe núi cũng bị gỗ lớn chất đầy. Bọn họ không ra được nữa, bọn hắn bị chặn ở trong một đoạn khe núi khoảng mười dặm, hai bên đều là triền núi dốc đứng, chiến mã căn bản không thể đi lên.

Cao Vô Thương lo lắng, lập tức ra lệnh: “Thả chim ưng đưa thư cầu viện!”

Đội kỵ binh bình thường mang theo chim ưng đưa thư, đây là quy tắc tác chiến, để thuận tiện kỵ binh kịp thời liên hệ với đại doanh. Chi kỵ binh này là trân bảo của Cao Sĩ Đạt, Cao Sĩ Đạt càng thêm quan tâm sự an toàn của bọn họ.

Mấy con chim ưng đưa thư ở trong khe núi giương cánh bay lên, chao lượn hướng phương bắc bay đi. Trên một khối đá núi, Từ Thế Tích nhìn chăm chú vào chim ưng đưa thư đi xa, cạm bẫy hắn đã đào sẵn, hiện tại chỉ xem đại soái bên kia phối hợp.

~~~~

Một canh giờ sau, mấy con chim ưng đưa thư liền đem thư cầu cứu của kỵ binh đưa đến huyện Nam Bì, Cao Sĩ Đạt nhất thời sợ hãi, đội kỵ binh của hắn thế mà bị nhốt ở trong khe núi. Hắn lập tức ý thức được mình đã trúng kế, Tùy quân vận lương hiển nhiên chỉ là một cái mồi, dụ dỗ quân đội của mình đến đánh lén.

Trong đại trướng rối như tơ vò, vài tên đại tướng tâm phúc đang kịch liệt tranh luận nên xuất binh cứu viện kỵ binh hay không. Rất hiển nhiên, Tùy quân đem kỵ binh vây ở trong đường khe núi là một cái bẫy, Tùy quân tất nhiên ở phụ cận đường khe núi mai phục trọng binh, chỉ chờ bọn hắn mắc câu.

Nhưng mấy tên đại tướng lại kiên trì muốn đi cứu viện. Những kỵ binh đó là quân đội quan trọng nhất của bọn hắn, là pháp bảo bọn hắn đánh bại Đậu Kiến Đức, một khi mất đi kỵ binh, bọn hắn sẽ rất khó đứng vững ở Hà Bắc.

Hai bên tranh chấp không thôi, càng tranh cãi càng kịch liệt, lúc này, Cao Sĩ Đạt không thể nhịn được nữa, hét to một tiếng, “Toàn bộ câm miệng cho ta!”

Trong đại trướng nhất thời lặng ngắt như tờ. Cao Sĩ Đạt lạnh lùng nói: “Cứu đương nhiên phải cứu, nhưng vì sao phải đi đường khe núi cứu viện, ta trực tiếp tấn công Liên Sơn đại doanh của Trương Huyễn, ta xem hắn sẽ để lại bao nhiêu quân đội trú doanh?”

“Kế này thật hay!”

Một gã đại tướng khen: “Tùy quân tất nhiên đóng trọng binh ở hai bên đường khe núi chờ chúng ta mắc mưu, đại doanh ngược lại không có bao nhiêu quân, một khi Tùy quân quay về cứu đại doanh, chúng ta lại đi đường khe núi cứu viện, cái này gọi là tránh chỗ thực, tìm chỗ hư, làm Tùy quân khó lòng phòng bị.”

Cao Sĩ Đạt đã hạ quyết định, những kỵ binh đó là tài sản quan trọng nhất của hắn, cho dù đại quân của hắn bị tiêu diệt, chỉ cần kỵ binh còn ở trong tay, hắn liền có thể Đông Sơn tái khởi, vô luận như thế nào hắn cũng không thể mất đi.

Cao Sĩ Đạt lập tức hạ lệnh: “Truyền lệnh ta, tám vạn đại quân ra khỏi thành hướng Liên Sơn xuất phát!”

Hắn lại quay đầu lại nói với phó tướng Tôn Liên Hoàn: “Ngươi phải dẫn năm vạn quân thủ được huyện Nam Bì, vô luận là tình huống gì cũng không cho phép ra khỏi thành, thẳng đến ta dẫn quân trở về thành, nhớ chưa?”

“Xin đại vương yên tâm, ty chức nhất định sẽ thủ được Nam Bì!”

Sau nửa canh giờ, tám vạn đại quân của Cao Sĩ Đạt chia binh hai đường, một đường do đại tướng Lưu Khai Vân suất lĩnh, dẫn ba vạn quân vu hồi nam hạ, giả làm chủ lực đi dương cứu kỵ binh bị nhốt.

Một lộ khác năm vạn đại quân thì do Cao Sĩ Đạt tự mình suất lĩnh, so với quân đội của Lưu Khai Vân đi muộn hơn một canh giờ, ở sau khi màn đêm vừa mới buông xuống lao ra khỏi huyện Nam Bì, hướng Liên Sơn đại doanh ngoài năm mươi dặm nhanh chóng mãnh liệt giết tới.

***

Liên Sơn đại doanh diện tích khoảng hơn ngàn mẫu, ở trên đồng bằng phía tây bắc trấn Liên Sơn, có kết cấu hình vuông tiêu chuẩn, bốn phía bị hàng rào doanh bao vây, trong hàng rào doanh ít nhất có hai ngàn lều lớn, nhưng sáng sớm, mấy vạn đại quân đã nhanh chóng đi hướng nam, quân đội chủ lực rời đi khiến đại doanh năm vạn người này tỏ ra có chút vắng vẻ, bên trong chỉ có mấy ngàn thủ quân.

Khi mười mấy thám tử Cao Sĩ Đạt phái ra lặp đi lặp lại xác nhận chủ lực Thanh Châu quân đã nam hạ, mà trong quân doanh chỉ còn lại có mấy nghìn người, bọn hắn mới hướng huyện Nam Bì phát ra thư bồ câu.

Mà một mũi kỵ binh khác giám thị Thanh Châu quân nam hạ lại mất đi mục tiêu bọn hắn theo dõi, mười tên kỵ binh dọc theo đường cái một đường hướng nam chạy gấp, lại mãi chưa phát hiện bóng dáng đại quân nam hạ, thậm chí ngay cả dấu vết đại quân hành tẩu cũng chưa phát hiện.

Chi thám tử kỵ binh này rốt cuộc sinh lòng nghi ngờ, chẳng lẽ chủ lực Tùy quân chưa nam hạ?

Mười tên thám tử kỵ binh lúc đi qua một rừng cây, bỗng từ trong rừng cây lao ra mấy trăm kỵ binh Tùy quân, đem mười tên thám tử bao vây...

Cao Sĩ Đạt dẫn năm vạn đại quân một đường nam hạ, Cao Sĩ Đạt đã nhận được thám tử phụ cận Liên Sơn đại doanh của Tùy quân truyền đến tình báo, mấy vạn chủ lực Tùy quân đã nam hạ, một mũi thám tử kỵ binh nam hạ theo điều tra tin tức, trước mắt còn chưa có tin tức truyền đến.

Tình báo này khiến Cao Sĩ Đạt rất phấn chấn, hắn hạ lệnh đẩy nhanh tốc độ hành quân, cần phải ở trước khi trời sáng giết đến đại doanh Tùy quân ở Liên Sơn.

Trên đường cái rộng lớn bằng phẳng, quân đội đông nghìn nghịt vô biên vô hạn, ở dưới bóng đêm yểm hộ một đường hướng nam chạy vội. Lúc này đã là canh bốn, bọn hắn cách Tùy quân Liên Sơn đại doanh còn có mười mấy dặm. Lúc này, tiền quân đại tướng Vương Mạn thấp giọng nói với Cao Sĩ Đạt: “Đội ngũ kéo quá dài, một khi gặp phục kích, ty chức lo lắng quân đội sẽ xuất hiện hỗn loạn.”

Cao Sĩ Đạt quay đầu nhìn thoáng qua quân đội cuồn cuộn phía sau, vấn đề này hắn đương nhiên từng cân nhắc. Nếu là tập kích quy mô nhỏ không có gì ảnh hưởng, mà nếu là tập kích quy mô lớn, vậy tình huống sẽ nghiêm trọng. Đó là bọn hắn phán đoán xuất hiện sai lầm to lớn, nhưng có thể như vậy sao?

Cao Sĩ Đạt vẫn kiên định Tùy quân đã nam hạ. Nhưng lúc này trong lòng hắn cũng bỗng cảm thấy một tia bất an, nếu mình thật sự phán đoán sai lầm thì sao?

Nghĩ đến đây, hắn quyết định thả chậm bước chân đột kích, không nhất định cứ phải ở ban đêm tập kích đại doanh Tùy quân. Nếu đại doanh Tùy quân thật sự chỉ có mấy ngàn người, như vậy ban ngày tập kích cũng như nhau thôi.

Bình Luận (0)
Comment