“Truyền lệnh toàn quân, tạm thời dừng hành quân, quân đội hội tụ thành trận!”
Quân lệnh truyền xuống, năm vạn đại quân dần dần dừng hành quân, nhưng vào lúc này, hậu quân và trung quân bỗng xôn xao hẳn lên, không ngừng có người hoảng hốt hô to, khiến binh sĩ phía trước đều nhìn về phía sau. Cao Sĩ Đạt giận dữ, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mười mấy binh sĩ chạy đi xem xét tình huống, nhưng đã muốn không cần xem xét tình huống, hỗn loạn bắt đầu lan tràn nhanh chóng mãnh liệt, khắp nơi là một mảng tiếng kêu thảm thiết, tiếng hô giết. Trong cực độ khủng hoảng, các binh sĩ bắt đầu hướng chỗ trống trải bỏ chạy, Cao Sĩ Đạt đã ý thức được không ổn, nhất định là lọt vào phục kích rồi.
Hắn gấp giọng ra lệnh: “Tiền quân kết phương trận, không cho phép xảy ra hỗn loạn!”
Trước mắt chủ yếu là trung quân và hậu quân xảy ra hỗn loạn, còn chưa lan đến hai vạn tiền quân, chỉ là khủng hoảng hướng bên này lan tràn. Cao Sĩ Đạt quyết định thật nhanh, từ bỏ trung quân cùng hậu quân, giữ tiền quân trước. Hai vạn tiền quân dù sao cũng là lão binh theo Cao Sĩ Đạt nhiều năm, huấn luyện tốt, bọn họ cũng biết chỉ có kết trận mới có thể tự bảo vệ mình, hai vạn đại quân bắt đầu nhanh chóng kết trận.
Đúng lúc này, trước sau hắn đồng thời ánh lửa mãnh liệt, hai cánh quân một trước một sau giáp công đến. Phía sau khoảng bảy tám ngàn người, do một gã tướng lĩnh trẻ tuổi đầu đội nón bạc suất lĩnh, tay cầm kim bối hổ nha đao, như một thanh trường mâu sắc bén, dẫn Tùy quân nháy mắt giết vào trong đại quân còn chưa kết trận xong.
Mà dưới đại kỳ phía trước là một gã đại tướng đầu đội kim khôi, thân khoác khóa tử giáp, trong tay một cây Song Luân Tử Dương kích, dưới khố bảo diễm thú, uy phong lẫm liệt, chính là danh tướng Đại Tùy Trương Huyễn.
Trương Huyễn ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Cao Sĩ Đạt ngoài mấy chục bước, cười to nói: “Cao tướng quân nguyện chiến một trận với ta hay không?”
Cao Sĩ Đạt bị dọa hồn phi phách tán, chiến mã liên tục lui về phía sau, Trương Huyễn thế mà ở chỗ này chờ mình, đại thế đã mất.
Lúc này, đại tướng Vương Mạn ở cạnh nổi giận gầm lên một tiếng, “Đại vương đừng vội kinh hoảng, xem mỗ gia lấy đầu hắn!”
Hắn tay cầm cương xoa giục ngựa lao lên, cương xoa vung ra, sắc bén đâm về phía Trương Huyễn, trong miệng hô to: “Tặc tướng để mạng lại!”
Cao Sĩ Đạt không ngờ thế mà sẽ có kẻ chết thay xuất hiện, thừa dịp hắn thay mình ngăn trở Trương Huyễn, Cao Sĩ Đạt giục ngựa liền hướng phía sau chạy như điên.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, trường kích chặn cương xoa, lực đạo trầm xuống, cương xoa tựa như bị núi lớn đè, không thể nhúc nhích chút nào. Vương Mạn lần này ý thức được đại sự không ổn, hoảng sợ hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Trương Huyễn ngửa mặt lên trời cười to, “Cho ngươi chết rõ ràng, ta chính là Trương Huyễn!”
Vương Mạn sợ tới mức gan mật đều vỡ, nhưng đã muộn, mũi kích đã đâm xuyên qua ngực hắn, đem hắn hất lên, vung ra xa mười mấy trượng, Vương Mạn mất mạng ngay tại chỗ, nhưng hắn lại chết không nhắm mắt, đầu bị binh sĩ chặt, mắt vẫn hoảng sợ trừng lên.
Trương Huyễn phát hiện Cao Sĩ Đạt đã biến mất, hắn thầm mắng một tiếng, quay đầu thét ra lệnh: “Giết vào!”
Một vạn binh sĩ theo hắn giết vào trong đại trận của tặc quân, một trận chiến này giết tặc binh xác nằm khắp nơi, máu chảy thành sông, tặc binh đầu hàng không đếm xuể. Thẳng đến trời sáng, cuộc chiến rốt cuộc dần dần chấm dứt, Trương Huyễn lấy hai vạn năm ngàn quân triệt để đánh tan năm vạn quân của Cao Sĩ Đạt, nhưng mọi người tiếc nuối là, lục soát hết thi thể và binh sĩ đầu hàng, lại từ đầu tới cuối chưa phát hiện tung tích đầu sỏ Cao Sĩ Đạt.
Đây là một cơ hội tuyệt hảo đánh giết Cao Sĩ Đạt, nhưng Cao Sĩ Đạt lại chạy như con thỏ, giữa trưa, Cao Sĩ Đạt dẫn mấy ngàn tàn quân chạy về huyện Nam Bì. Trong Nam Bì huyện thành còn có ba vạn quân, nếu ba vạn quân của Lưu Khai Vân có thể kịp thời rút về, vậy trong tay hắn sẽ có năm sáu vạn quân, cũng miễn cưỡng có thể giữ được huyện Nam Bì.
Lúc này, Cao Sĩ Đạt đã hoàn toàn từ bỏ nguyên tắc độc lập, phái người mang theo con hắn chạy tới huyện Hà Gian, nguyện ý lấy con làm con tin đầu hàng Bột Hải hội, khẩn cầu Bột Hải hội tới cứu viện mình, đây là một tia hy vọng cuối cùng của hắn.
Bại quân bắt đầu lục tục chạy về Nam Bì, bọn họ mang đến tin tức làm người ta tuyệt vọng, Lưu Khai Vân dẫn ba vạn quân cứu viện kỵ binh không có kết quả, cũng gặp phải kỵ binh Tùy quân và Uất Trì Cung dẫn một vạn quân giáp công, Lưu Khai Vân chết ở dưới đại chuỳ của Bùi Hành Quảng, ba vạn quân đại bộ phận đầu hàng, chỉ mấy nghìn người chạy thoát.
Mà lúc này, một vạn tiên phong Tùy quân đã đến chỗ cách huyện Nam Bì khoảng năm dặm, đứng ở trên đầu tường có thể rõ ràng thấy đại kỳ Tùy quân xa xa, tâm tình Cao Sĩ Đạt thấp đến cực điểm, hắn khẽ thở dài, nói với phó tướng Tôn Liên Hoàn: “Ta tuy xuất thân Bột Hải Cao thị, nhưng luôn xem thường văn nhân, cho rằng họ là lý luận suông, bởi vậy dưới trướng không có một quân sư mưu sĩ, hiện tại rốt cuộc đã nếm quả đắng. Đấu mưu lược với Trương Huyễn, chúng ta thật sự kém quá xa, tất cả đều ở trong kế hoạch của người ta.”
Trên mặt Tôn Liên Hoàn lộ ra nét xấu hổ, hắn thấp giọng khuyên nhủ: “Hiện tại bại binh lục tục trốn về gần vạn người, cộng thêm chúng ta ba vạn thủ quân, có bốn vạn quân thủ thành, nếu Bột Hải hội nguyện ý đến cứu viện chúng ta, ta vẫn có cơ hội.”
Cao Sĩ Đạt cười lạnh một tiếng, Cao Liệt so với Trương Huyễn cũng không tốt hơn bao nhiêu, một con sói một con hổ mà thôi. Hắn thở dài một tiếng, xoay người xuống thành.
Theo màn đêm một lần nưa tiến đến, năm vạn Thanh Châu quân đã đem huyện Nam Bì bao vây, đội tàu vật tư của bọn họ cũng đến kênh Vĩnh Tể cách Nam Bì huyện gần nhất, dọc một dòng sông nhỏ đem lương thảo cùng khí giới công thành đưa đến trong đại doanh Tùy quân, đây là nguyên nhân Trương Huyễn không mang lương thảo đồ quân nhu.
Quân đội khinh binh bắc thượng, binh sĩ chỉ mang theo bên mình mười ngày lương khô, điều này liền sáng tạo điều kiện cho Từ Thế Tích thực thi mưu kế.
Ngoài bốn cửa thành huyện Nam Bì đều đồn trú một vạn Thanh Châu quân, phân biệt do La Sĩ Tín, Uất Trì Cung, Bùi Hành Quảng và Tô Định Phương dẫn dắt, lúc này Từ Thế Tích vẫn ở thung lũng phía nam dẫn quân vây khốn bốn ngàn kỵ binh của Cao Sĩ Đạt, bức bách bọn hắn đầu hàng.
Dưới màn đêm, ngoài thành, trong bốn tòa đại doanh Thanh Châu quân đèn đuốc huy hoàng, trong chủ doanh xa xa càng là tiếng người ồn ào, rất nhiều thợ thủ công đang bận rộn lắp ráp khí giới công thành.
Trong trung quân đại trướng, Trương Huyễn chậm rãi nói với các đại tướng và văn quan dưới trướng: “Ta vừa mới nhận được tin tức, đại quân của Đậu Kiến Đức ở Nhiêu Dương lọt vào quân đội Bột Hải hội phục kích. Quân đội của Đậu Kiến Đức thảm bại, tám vạn đại quân chỉ trốn về không đủ một phần mười, Cao Liệt đã thành công thâu tóm quân đội chủ lực của Đậu Kiến Đức. Ta nhắm chừng Cao Sĩ Đạt đã hướng Bột Hải hội đầu hàng, nếu Cao Liệt dẫn đại quân tới cứu viện Nam Bì, cho dù chúng ta chiến thắng quân địch, cũng sẽ là thắng thảm, đây không phải kết quả ta muốn thấy.”