Ánh mắt Trương Huyễn lại chuyển hướng Vương Kính Huyền, “Ngươi chính là đội chính Vương Kính Huyền?”
Vương Kính Huyền tiến lên quì một gối hành lễ, “Ty chức Vương Kính Huyền, tham kiến đại soái!”
“Ngươi là người ở nơi nào?”
“Ty chức nguyên quán quận Đông Lai, nhưng lớn lên ở quận Bắc Hải.”
“Tựa như ngươi từng luyện võ?” Trương Huyễn lại truy hỏi.
“Ty chức lúc còn trẻ lỗ mãng hiếu chiến, lúc mười sáu tuổi lỡ tay đả thương người, liền đào vong bên ngoài mãi, đã bái rất nhiều sư phụ, quả thật luyện một chút võ nghệ. Mười năm sau về nhà cưới vợ sinh con, làm nông mà sống.”
Trương Huyễn gật gật đầu
“Lần này biểu hiện không tệ, ta lúc trước đã có hứa hẹn...”
Không đợi Trương Huyễn nói xong, Vương Kính Huyền vội vàng nói: “Khởi bẩm đại soái, ty chức xấu hổ không dám nhận.”
Mọi người đều sửng sốt, Uất Trì Cung vội nói: “Ngươi làm sao thế, chẳng lẽ không phải ngươi lên thành đầu tiên sao?”
“Ty chức không phải ý tứ này, mà là lần này công thành quá dễ dàng, căn bản không gặp phải sự chống cự gì. Ty chức chỉ là tốc độ lên thành nhanh hơn người khác một bước, thật sự không tốn sức quá lớn, cho nên...”
“Cho nên ngươi liền cảm thấy mình nhận thì xấu hổ, để cho ta lật lọng, phải không?” Trương Huyễn lạnh lùng hỏi.
Vương Kính Huyền bị dọa trên trán toát mồ hôi, thấp giọng nói: “Ty chức không dám!”
Trương Huyễn hừ một tiếng, “Ta đã đồng ý, ngươi không cần có thể cho người khác, chớ có phá quân quy của ta. Từ giờ trở đi, thăng ngươi làm giáo úy, thưởng một ngàn lượng vàng, nếu ngươi không cần, có thể đem thăng chức và tiền thưởng trả lại Uất Trì tướng quân của các ngươi!”
Uất Trì Cung vội vàng giải thích: “Khởi bẩm đại soái, Vương giáo úy là người thực tế, không biết quanh co, cũng không cố ý chống đối đại soái.”
Trương Huyễn cười khẽ, “Uất Trì tướng quân coi trọng hắn như thế, thì bồi dưỡng cho tốt đi!”
“Ty chức tạ đại soái thăng thưởng!”
Vương Kính Huyền thi lễ, liền theo Uất Trì Cung đi xuống. Lúc này, Trương Huyễn lại hỏi: “Có tin tức Từ tướng quân không?”
Một quân sĩ chạy lên bẩm báo. “Từ tướng quân vừa mới đưa tới tin tức, kỵ binh của Cao Sĩ Đạt đã đầu hàng, hiện đang xử lý tù binh, bởi vì nhân mã khá nhiều, Từ tướng quân khẩn cầu đại soái phái người hiệp trợ.”
Trương Huyễn quay đầu nhìn Bùi Hành Quảng, Bùi Hành Quảng nhất thời tỉnh ngộ, lập tức ôm quyền nói: “Ty chức xin lệnh!”
Trương Huyễn mỉm cười, “Lấy năm trăm chiến mã cho thám báo doanh của Trầm tướng quân, đừng tự mình độc chiếm.”
La Sĩ Tín khẩn trương, “Đại soái, chúng ta cũng cần mấy trăm con chiến mã!”
Uất Trì Cung đang chuẩn bị dẫn Vương Kính Huyền rời đi, bỗng nghe nói sắp phân phối chiến mã, trong lòng hắn nhất thời nóng nảy, hắn cũng đang rất cần mấy trăm con chiến mã bổ sung tiên phong doanh và đội thám báo, Uất Trì Cung cũng vội chạy tới xin, “Đại soái, còn có chúng ta, chúng ta cũng cần chiến mã, không thể cho kỵ binh hết.”
“Đại soái, tả quân chúng ta cũng cần một bộ phận chiến mã, xin đại soái cân nhắc!” Tô Định Phương cũng không tụt lại, cũng lao ra đưa ra yêu cầu của bản thân.
Bùi Hành Quảng thấy mọi người tranh ngựa với mình, trong lòng rất tức giận, chỉ là ở trước mặt Trương Huyễn hắn không dám phát tác, chỉ đành oán hận nói: “Được rồi! Ta đem chiến mã mang về giao cho đại soái trước, chờ các ngươi đều phân phối xong, còn lại ngựa tồi già yếu lại bổ sung cho kỵ binh của ta, như vậy các ngươi hài lòng rồi chứ!”
Trương Huyễn trừng mắt nhìn hắn, “Phải đi thì đi mau, nói lời thừa nhiều như vậy!”
Bùi Hành Quảng bị dọa trong lòng run lên, vội vàng ôm quyền hành lễ, lập tức xoay người lên ngựa, mang theo mười mấy kỵ binh hướng quân doanh phía nam chạy đi.
Trương Huyễn nhìn hắn đi xa, lúc này mới hạ lệnh: “Truyền mệnh lệnh ta, dán thông báo an dân, quân đội vào thành!”
~~~~
Ở trong xung đột của Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt, hai người đều khắc sâu lĩnh hội được cái gì gọi là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Cao Sĩ Đạt thì không cần phải nói, cuối cùng bị Trương Huyễn tiêu diệt, ngay cả Đậu Kiến Đức liên thủ với Trương Huyễn cũng bị Bột Hải hội đả kích thảm thiết.
Cao Liệt luôn bởi sự kiện hội viên bị bắt mà thu mình ẩn nhẫn, rốt cuộc ở trên người Đậu Kiến Đức lộ ra bộ mặt dữ tợn. Hắn thừa dịp Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt ở huyện Cung Cao giằng co, dẫn quân dẹp huyện Nhạc Thọ, giết hại cả thành, vợ con Đậu Kiến Đức vừa mới được giải cứu về cũng chịu khổ độc thủ.
Cao Liệt lập tức rút về huyện Nhiêu Dương phía tây, cũng bày ra thiên la địa võng ở Nhiêu Dương huyện. Cao Liệt không tính sai, Đậu Kiến Đức mất đi lý trí không để ý đại tướng và mưu sĩ dưới trướng khuyên bảo, dứt khoát dẫn tám vạn đại quân giết hướng Nhiêu Dương, lại rơi vào cạm bẫy của Cao Liệt, tám vạn đại quân toàn quân bị diệt, Đậu Kiến Đức chỉ dẫn mấy nghìn người trốn về huyện Nhạc Thọ.
Trong đại doanh ngoài Nhạc Thọ huyện thành, mấy chục đại tướng cùng mưu sĩ lo lắng chờ ngoài trung quân đại trướng, đã suốt ba ngày, Đậu Kiến Đức đem bản thân nhốt trong đại trướng, ai cũng không gặp. Tuy mọi người có thể lý giải tâm tình Đậu Kiến Đức lúc này, nhưng hiện tại là thời kì phi thường, không phải lúc tự trách áy náy.
“Lăng tham quân, ngươi đi khuyên nhủ Đậu công thêm đi!” Mọi người đều khuyên Lăng Kính. Lăng Kính là ký thất tham quân của Đậu Kiến Đức, cũng tương đương thư ký riêng đời sau, là người Đậu Kiến Đức coi trọng nhất.
Lăng Kính lặng lẽ gật gật đầu, đi đến cửa lều cao giọng nói: “Chủ công, Cao Sĩ Đạt đã diệt vong, tình thế nguy cấp, mong chủ công tỉnh lại!”
Sau một lúc, trong đại trướng truyền đến thanh âm trầm thấp của Đậu Kiến Đức, “Tiên sinh mời vào!”
Mọi người nhất thời phấn chấn, đem Lăng Kính đẩy vào lều lớn. Trong đại trướng ánh sáng rất tối tăm, chỉ thấy Đậu Kiến Đức đưa lưng về phía cửa lều, tỏ ra rất suy sụp cô đơn. Lăng Kính thầm thở dài, tiến lên khom người thi lễ, “Tham kiến chủ công!”
Một hồi lâu sau Đậu Kiến Đức mới chậm rãi nói: “Cao Sĩ Đạt diệt vong rồi?”
“Hồi bẩm chủ công, chúng ta đã nhận được tin tức xác thực, Thanh Châu quân ở hôm qua đã đánh hạ huyện Nam Bì, Cao Sĩ Đạt chỉ dẫn mấy nghìn người trốn vào quận Hà Gian, hẳn là đi đầu nhập Cao Liệt.”
“Tốt lắm, hai đại ngu xuẩn đều xong đời, phía dưới liền xem người phía sau màn thật sự đi lên trước đài đối chiến.” Đậu Kiến Đức cười lạnh một tiếng.
“Chủ công, chúng ta còn chưa tới bước đường cùng, chúng ta còn có ba vạn quân đội, còn có...”
Không đợi Lăng Kính nói xong, Đậu Kiến Đức khoát tay ngắt lời hắn, “Không cần an ủi ta nữa, trong lòng ta rất rõ, chớ nói ba vạn người, chúng ta hiện tại ngay cả một vạn người cũng nuôi không nổi, lương thực ở nơi nào, tiền tài ở nơi nào? Muốn ta đi cướp, đi giết sao? Thực làm như vậy, chỉ sợ Trương Huyễn cũng sẽ không chứa chấp ta.”
Lăng Kính trầm mặc một lát, nói: “Lương thực chúng ta còn có thể duy trì một tháng, còn có thể nghĩ cách khác, nhưng hiện tại cục diện ác liệt là lòng quân tan rã, lòng người hoảng sợ, chủ công thật sự nếu không đi ra ổn định lòng quân, chúng ta lo quân đội sẽ sụp đổ.”
Thật lâu sau, Đậu Kiến Đức rốt cuộc gật gật đầu, “Được rồi! Triệu tập toàn quân, ta có lời muốn nói!”