Trong đại doanh có một vạn quân trú đóng, mặt khác còn có hai vạn quân do Lưu Hắc Thát dẫn dắt đóng quân ở đại doanh nam huyện Nhạc Thọ, lúc này hơn một vạn người đều tụ tập ở dưới một đài gỗ, nhìn chăm chú vào Đậu Kiến Đức đi lên đài gỗ. Đậu Kiến Đức tỏ ra rất tiều tụy, hắn đứng ở trên đài gỗ, chậm rãi nhìn mọi người, giọng khàn khàn nói: “Ta biết rất nhiều huynh đệ giống ta, người nhà chết ở trong cuộc giết chóc huyện Nhạc Thọ, thù hận khắc vào trong lòng chúng ta, thù này Đậu Kiến Đức ta nhất định phải báo, nhưng ta sẽ không lỗ mãng nữa, ta sẽ từng bước một. Ta hướng mọi người hứa hẹn, thảm kịch huyện Nhạc Thọ và huyện Nhiêu Dương sẽ không xảy ra nữa, hy vọng mọi người cho ta một cơ hội, để ta có thể một lần nữa tỉnh lại.”
Dưới đài gỗ lặng ngắt như tờ, không có một ai nói chuyện, Đậu Kiến Đức lại chậm rãi nói: “Ta biết mọi người rất thất vọng đối với ta, hành vi của ta quả thật cần trừng phạt, hiện tại ta tự cắt một ngón tay, bày tỏ quyết tâm cùng hứa hẹn của ta!”
Nói xong Đậu Kiến Đức rút dao găm sắc bén, ở trong một mảng tiếng kinh hô hắn đem ngón út tay trái một đao cắt xuống...
Một đao này hạ xuống, rất nhiều ánh mắt vốn đã lạnh lùng lại dần dần trở nên nhiệt liệt hẳn lên.
Tuy Đậu Kiến Đức dùng thủ đoạn tự mình hại mình tạ tội tạm thời ổn định lòng quân đang hỗn loạn, nhưng Đậu Kiến Đức cũng rõ, nếu hắn ở trong một tháng không giải quyết được vấn đề lương thực, quân đội của hắn vẫn sẽ triệt để sụp đổ.
Trong đại trướng, mấy chục quan văn võ tướng tụ tập một chỗ, chờ đợi quyết sách cuối cùng của Đậu Kiến Đức. Bọn họ đều rất rõ, Đậu Kiến Đức ở trước mặt các binh sĩ khổ nhục kế chỉ là vì trấn an lòng quân, mà hắn đóng cửa ba ngày làm ra quyết định chỉ có thể truyền đạt ở trong phạm vi cao tầng.
Đậu Kiến Đức đã băng bó thương thế tay trái, tuy cụt một ngón tay, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, hiển nhiên hắn đã hạ quyết tâm.
Đậu Kiến Đức ho khan một tiếng nặng nề, đem lực chú ý của mọi người đều hấp dẫn lại. Hắn lúc này mới chậm rãi nói với mọi người: “Ta đã quyết định đem mục tiêu nhắm vào Cao Liệt, nhưng nói rõ một điểm, ta không phải vì báo thù!”
Hắn dừng câu chuyện, lần lượt hướng mọi người nhìn lại, hắn thấy mọi người đều trầm mặc không nói, chỉ có Lăng Kính lại vuốt râu mỉm cười, trong mắt có nét khen ngợi. Đậu Kiến Đức cười nói: “Xem ra Lăng tham quân đã hiểu tâm ý ta, có thể thay ta giải thích cho mọi người một lần không?”
Lăng Kính đứng dậy thi lễ, nói với mọi người: “Ý tứ chủ công ta hiểu, Cao Sĩ Đạt đã diệt, Trương Huyễn mục tiêu kế tiếp của ở Hà Bắc hoặc là chúng ta, hoặc là là Bột Hải hội, nếu chúng ta không muốn trở thành mục tiêu của Trương Huyễn, vậy chủ động thay hắn tấn công Bột Hải hội, để hắn có thể quay đầu ứng đối quân Ngoã Cương, đồng thời, chúng ta cũng có thể từ chỗ Trương Huyễn đạt được lương thực viện trợ, vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.”
“Nhưng đây chỉ là suy nghĩ một phía của chúng ta, Trương Huyễn sẽ đáp ứng sao?” Lưu Hắc Thát trầm giọng hỏi.
Lăng Kính mỉm cười, “Tin tưởng Trương Huyễn nhất định sẽ đáp ứng, chủ công đóng cửa cân nhắc kỹ càng ba ngày, tất nhiên có đạo lý của hắn.”
Bên cạnh, Vương Phục Bảo thực sự có chút bất mãn nói: “Cứ như vậy, chúng ta không phải biến thành tay sai của Trương Huyễn sao?”
Mưu sĩ Tống Chính Bổn ngồi ở đối diện hắn cười lạnh một tiếng, “Vương tướng quân, chúng ta ai cũng không muốn làm như vậy. Nhưng tình thế bắt buộc, nếu chúng ta còn muốn sinh tồn tiếp, đây là cách duy nhất.”
Có vài tên đại tướng cũng có chút bất mãn. Nhưng Tống Chính Bổn đã nói như vậy, mọi người cũng sẽ không hé răng nữa. Đậu Kiến Đức gật gật đầu, “Chuyện này nếu không có ai phản đối, cứ quyết định như vậy, nếu còn có gì khác, có thể một mình tìm ta bàn bạc!”
Mọi người lập tức rút lui, trong đại trướng chỉ còn lại có Đậu Kiến Đức, Lăng Kính và Tống Chính Bổn ba người, lúc này Đậu Kiến Đức thở dài, “Không dối hai vị, tuy ta làm ra quyết định này, nhưng ta thật sự cũng không có nắm chắc, không biết Trương Huyễn có tiếp nhận phương án của ta không. Nói thật, hiện tại hắn tiêu diệt chúng ta, có thể dễ như trở bàn tay, nếu là ta, ta sẽ không sẽ nuôi hổ thành họa.”
Lăng Kính cười nói: “Chủ công quyết sách rất chính xác, ta tin tưởng Trương Huyễn sẽ tiếp nhận phương án này.”
“Vì sao?”
“Nguyên nhân rất đơn giản, Trương Huyễn muốn tiêu diệt Bột Hải hội
Nhưng lại muốn căn cơ của Bột Hải hội, dù sao Bột Hải hội thành lập đã mấy chục năm, rất nhiều hào môn Hà Bắc vẫn có cảm tình rất sâu với nó. Trương Huyễn nếu diệt Bột Hải hội, rồi đến tranh thủ hào môn Hà Bắc ủng hộ sẽ có khó khăn nhất định, cho nên cách tốt nhất chính là mượn tay người khác tiêu diệt Bột Hải hội. Chủ công không cảm thấy Trương Huyễn liên thủ với chúng ta mục đích thật sự không phải vì đối phó Cao Sĩ Đạt sao?”
Đậu Kiến Đức nghe mà trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu mới nói: “Chẳng lẽ Trương Huyễn từ trước tới giờ chính là muốn để chúng ta thay hắn đối phó Bột Hải hội?”
Bên cạnh, Tống Chính Bổn khẽ thở dài, “Rất nhiều chuyện chúng ta đều là biết sau, hiện tại ta mới tỉnh ngộ, chỉ sợ Trương Huyễn lúc trước ở quận Tế Bắc thả chủ công về Hà Bắc, đã quyết định để chủ công thay hắn đối phó Bột Hải hội.”
Ba người đều trầm mặc. Cuối cùng Đậu Kiến Đức xúc động thở dài, “Chúng ta quả thật thiếu ánh mắt đại cục của Trương Huyễn. Chúng ta hôm nay thất bại cũng ở trong tình lý.”
Dừng một chút, Đậu Kiến Đức lại cười lạnh nói: “Cao Liệt tuy sính nhất thời, nhưng hắn tự hủy trường thành, ánh mắt thiển cận tương tự, người như thế không tranh được thiên hạ!”
Lăng Kính và Tống Chính Bổn đều có cảm thụ tương tự, Cao Liệt so sánh với Trương Huyễn luôn cảm thấy kém một chút gì đó, Tống Chính Bổn lại có chút cảm giác ra, ánh mắt Cao Liệt ở Hà Bắc, mà ánh mắt Trương Huyễn ở thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Tống Chính Bổn đứng dậy nói: “Ty chức nguyện làm sứ giả của Đậu công, vì Đậu công đi đàm phán với Trương Huyễn!”
~~~~
Trương Huyễn ở sau khi tiêu diệt Cao Sĩ Đạt, thu phục hai quận Bình Nguyên với Bột Hải, liền chưa lập tức quay về quận Bắc Hải, hắn còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, việc tù binh và quân vụ hắn ném cho Phòng Huyền Linh, làm chủ soái cùng chủ Thanh Châu trên thực tế, việc Trương Huyễn cần làm nhất chính là trấn an địa phương, ổn định Thanh Châu quân khống chế đối với quận Bột Hải và quận Bình Nguyên.
Quận Bình Nguyên đối với Trương Huyễn vấn đề không lớn, thái thú, quận thừa cùng huyện lệnh quận Bình Nguyên vẫn tiếp tục sử dụng Tùy quan ban đầu, bọn họ đã sớm âm thầm lui tới cùng Thanh Châu, thu phục quận Bình Nguyên chỉ là từ tối biến thành sáng, gần như không tốn sức gì.
Nhưng Bột Hải quận thì khác, quận Bột Hải chưa bao giờ tiến vào phạm vi thế lực của Trương Huyễn, càng quan trọng hơn là, quận Bột Hải bị Cao Sĩ Đạt triệt để thanh trừ, thái thú ban đầu Thôi Hoán bị Cao Sĩ Đạt đuổi đi, Cao Sĩ Đạt tự lĩnh thái thú quận Bột Hải, phía dưới quận thừa, huyện lệnh, huyện thừa vân vân đều là tướng lĩnh trong quân Cao Sĩ Đạt đảm nhiệm, rất nhiều huyện lệnh thậm chí còn không biết chữ, người như vậy không thể thống trị địa phương, chỉ biết gây hại dân chúng, ngắn ngủn mấy năm đã huyên náo quận Bột Hải chướng khí mù mịt.