“Muội thấy chuyện này thế nào?” Cao Liệt nhìn thoáng qua Cao Tuệ hỏi.
Cao Tuệ trầm ngâm một phen, nói: “Ta cảm thấy đây là một lần thăm dò của Trương Huyễn.”
“Lời này giải thích thế nào?”
“Trương Huyễn diệt bao nhiêu loạn phỉ, hắn chưa bao giờ đuổi giặc cùng đường, Cao Sĩ Đạt cũng không độc hại sinh linh như Trương Kim Xưng, thật ra đối đãi dân chúng rất tốt, miễn đi tất cả thuế phú, Trương Huyễn lại lấy làm ác quận Bột Hải để bắt hắn, thật sự nói không trôi. Nếu Cao Sĩ Đạt không phải đầu nhập chúng ta, Trương Huyễn sẽ để ý tới gã sao? Ta đoán hắn chỉ là muốn xem thái độ của huynh trưởng, nếu huynh trưởng chịu thua, hắn có lẽ sẽ tạm thời bỏ qua Hà Bắc, nếu huynh trưởng quyết định không giao người, vậy hắn không thể yên tâm rút về phía nam, trận chiến Hà Gian bắt buộc phải đánh.”
Cao Liệt chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, hắn cũng tán thành cách nói thăm dò của tiểu muội, đương nhiên cũng không phải nói Trương Huyễn sẽ tha cho mình. Cao Liệt rất rõ, cho dù đại quân của Trương Huyễn rút lui hướng nam, hắn cũng sẽ lợi dụng Đậu Kiến Đức đến đối phó mình.
Cao Liệt không sợ Đậu Kiến Đức, hắn chỉ sợ Thanh Châu quân, hơn nữa hiện tại hắn cần thời gian chỉnh hợp tù binh. Nếu Trương Huyễn thật sự chịu rút quân, hắn tự nhiên cũng sẽ không để ý một gã Cao Sĩ Đạt, chỉ sợ Trương Huyễn sau khi được Cao Sĩ Đạt vẫn không chịu rút quân, khi đó hắn sẽ không phải cả đôi đường.
Trầm ngâm thật lâu, Cao Liệt chậm rãi nói: “Mặc kệ Trương Huyễn hứa hẹn rút quân hay không, chúng ta đều phải chủ động xuất kích, thỉnh cầu tiểu muội đi Ngõa Cương một chuyến, bảo quân Ngoã Cương tiến công Thanh Châu, khi đó Trương Huyễn sẽ không thể không rút quân.”
“Vậy đại ca còn đem Cao Sĩ Đạt giao cho hắn hay không?”
Cao Liệt gật gật đầu, “Chút mặt mũi ấy vẫn phải cho hắn.”
Cao Liệt lập tức tìm một tâm phúc, nói với hắn: “Nhanh đi mời Cao Sĩ Đạt đến quan nha nghị sự, cứ nói bàn bạc đối phó Đậu Kiến Đức.”
Thủ hạ xoay người đi, Cao Liệt lại viết một phần thủ lệnh, tính cả kim lệnh tiễn cùng nhau giao cho một tâm phúc khác, dặn hắn: “Nhanh đi đem tín lệnh giao cho Mục tướng quân, nói hắn đêm nay bao vây quân doanh của Cao Sĩ Đạt, một kẻ cũng không thể để cho chạy!”
~~~~
Cao Sĩ Đạt từ sau khi đầu nhập Cao Liệt, nhận được đãi ngộ rất hậu. Không chỉ có quân doanh riêng, Cao Liệt còn cho hắn đầy đủ lương thực, thậm chí đem tiểu nhi tử cũng trả lại cho hắn, không cần nó làm con tin.
Cao Sĩ Đạt biết cái này là vì lực lượng của mình quá yếu, giam con tin không có ý nghĩa, nhưng cho dù là như vậy, Cao Sĩ Đạt vẫn rất cảm động.
Hoàng hôn, Cao Sĩ Đạt đang ở trong quân doanh cân nhắc mở rộng quân đội như thế nào, lúc hắn chạy khỏi Nam Bì chỉ dẫn theo ba ngàn quân tâm phúc, về sau lại lục tục trốn đến hơn ngàn người, khiến hắn trước mắt có hơn bốn ngàn người. Chút binh lực ấy vẫn quá ít, nếu muốn để Cao Liệt coi trọng mình, ít nhất cần trên một vạn người.
Nhưng tăng cường quân bị thì cần lương thực tiền bạc, mình đi đâu tìm nhiều lương thực tiền bạc như vậy? Trong lòng Cao Sĩ Đạt buồn rầu một trận.
Đúng lúc này, có binh sĩ bẩm báo, “Cao hội chủ phái người đến mời đại vương!”
Cao Sĩ Đạt đi ra đại trướng, thủ hạ của Cao Liệt khom người nói: “Hội chủ mời tướng quân đến thương nghị quân vụ!”
“Hội chủ có nói là chuyện gì không?”
“Hình như là về việc đối phó Đậu Kiến Đức.”
Cao Sĩ Đạt tim đập thình thịch. Đậu Kiến Đức hiện tại chỉ còn lại có ba vạn người, là một miếng thịt béo rất không tệ, Cao Liệt sao có thể buông tha. Hắn khẳng định muốn vượt ở trước Tùy quân nuốt miếng thịt béo này, nói không chừng mình còn có thể được chia một chén canh. Vậy quân đội của mình cũng liền có thể đột phá một vạn người, quả thực là trời chiều lòng người.
Cao Sĩ Đạt vui sướng vạn phần, gật gật đầu cười nói: “Ta lập tức đi!”
Hắn lập tức dặn dò việc trong quân một phen, liền mang theo mười mấy thân binh cưỡi ngựa hướng trong thành chạy đi. Không bao lâu, Cao Sĩ Đạt tới trước quận nha, nơi này cũng là quan nha của Cao Liệt, đã có tòng sự của Cao Liệt chờ Cao Sĩ Đạt. Tòng sự tiến lên dắt dây cương cười nói: “Hội chủ chờ đã lâu. Mời tướng quân!”
Cao Sĩ Đạt xoay người xuống ngựa, quay đầu phân phó thân binh: “Không được gây chuyện sinh sự, cứ ở chỗ này chờ, ta rất nhanh sẽ về.”
Hắn lúc này mới bước nhanh vào cổng. Một quản sự đi ra nhiệt tình tiếp đón thủ hạ của Cao Sĩ Đạt, “Đi trong phủ nghỉ ngơi chờ đi! Nếu chưa dùng bữa, dưới bếp còn có đồ ăn, có miếng thịt nướng lớn, hình như còn có chút rượu, tóm lại sẽ không bạc đãi các vị huynh đệ.”
Thân binh của Cao Sĩ Đạt nghe nói có rượu có thịt, lại không cần gây chuyện thị phi, ai không động lòng, đều theo tòng sự đi phòng bếp, chờ đợi bọn hắn là đồ ăn gì rượu gì thì không cần phải nói.
Lại nói Cao Sĩ Đạt theo tòng sự đi tới phòng khách, tòng sự chắp tay cười nói: “Tướng quân ngồi chút, ta sẽ đi thông báo hội chủ!”
Tòng sự bước nhanh về phía ngoài sân, vừa đi đến cửa cổng, chỉ thấy hắn từ trong lòng lấy ra một cái chén ném mạnh xuống đất. Chỉ nghe ‘Phành!’ một tiếng vang giòn, cái chén bị đập nát, Cao Sĩ Đạt sửng sốt, đúng lúc này, từ trong sương phòng hai bên trào ra mấy chục đao phủ, cùng nhau hướng hắn giết đến. Lúc này cửa sân đã đóng, mơ hồ chỉ nghe Cao Sĩ Đạt rống to vài tiếng, lập tức hét thảm một tiếng, không còn hơi thở nữa.
Đáng thương Cao Sĩ Đạt nếu không phải đầu nhập Cao Liệt, có lẽ còn có một tia sinh cơ, nhưng đầu nhập Cao Liệt, lại cuối cùng thành vật phẩm giao dịch, bao gồm hai con trai của hắn và mấy ngàn binh sĩ tâm phúc, cũng hầu như chết hết. Ba ngày sau, đầu Cao Sĩ Đạt đã xuất hiện ở trên bàn của Trương Huyễn.
Chủ lực Thanh Châu quân lập tức bắt đầu rút lui hướng nam, từ bờ bắc Hoàng Hà lên thuyền, đại quân quay về quận Bắc Hải.
~~~~
Ở cùng lúc thế cục Hà Bắc xảy ra biến đổi lớn, Tịnh Châu Lý Uyên lấy ‘Thanh quân trắc, tru gian nịnh (quét sạch bên vua, trừ gian nịnh)’ làm cớ, đại quân nhanh chóng nam hạ, một đường thế như chẻ tre, văn võ quan viên các quận đều mở thành đầu hàng, mà Lý Kiến Thành từ quận Trường Bình phối hợp phụ thân Lý Uyên nam hạ, công chiếm hai quận Trường Bình và Thượng Đảng, cũng ở quận Lâm Phần hội hợp với quân đội của phụ thân, ba ngày sau, đại quân qua quận Giáng, giết vào quận Hà Đông, binh chỉ Quan Trung.
Lúc này Lý Uyên hợp nhất quận binh các quận, tổng nhân số quân đội đã vượt qua tám vạn. Hắn phong con trai thứ tư Lý Nguyên Cát làm Trấn Bắc tướng quân, dẫn quân hai vạn lưu thủ Thái Nguyên.
Phong thứ tử Lý Thế Dân làm Đôn Hoàng công, tây lĩnh quân đại đô đốc, dẫn quân hai vạn làm hữu lộ quân; phong trưởng tử Lý Kiến Thành làm Hà Nội công, đông lĩnh quân đại đô đốc, cũng dẫn hai vạn quân làm tả lộ quân.
Lý Uyên tự mình dẫn hai vạn đại quân, tự phong làm đại tướng quân, chỉ một tháng thời gian đã chiếm cứ toàn bộ quận huyện Tịnh Châu trừ Định Tương, Mã Ấp, Nhạn Môn và Lâu Phiền bốn quận, chấn động thiên hạ.