Cùng lúc đó, quân Ngoã Cương cũng quét ngang Trung Nguyên, binh lực nhanh chóng mở rộng đến hai mươi lăm vạn, chiếm cứ khu vực đất đai rộng lớn bắc tới Hoàng Hà, nam tới Giang Hoài, triệt để cắt đứt liên hệ giữa Giang Đô cùng Lạc Dương.
Không chỉ có Lý Uyên và quân Ngoã Cương, quận binh lang tướng các nơi trong thiên hạ cũng ùn ùn tự lập phản Tùy, Lưu Vũ Chu ở quận Mã Ấp, Tiết Cử ở quận Lũng Tây, Lý Quỹ ở quận Võ Uy, Lương Sư Đô ở quận Linh Võ.
Cùng lúc đó, phía nam Tiêu Tiển ở quận Nhạc Dương, Lâm Sĩ Hoằng ở quận Bà Dương, Mạnh Hải Công ở quận Dư Hàng, Trầm Pháp Hưng ở quận Ngô và quận Tuyên Thành, bọn họ đều tự chiếm quận làm vương, có được mấy vạn đến mười mấy vạn binh lực, thiên hạ Đại Tùy khói lửa nổi lên bốn phía, triều đình Đại Tùy tràn ngập nguy cơ.
Đèn hoa mới lên, Trường An, trước Đậu phủ, xe ngựa của Độc Cô Thuận chậm rãi dừng lại, Đậu Quỹ chờ ở cửa vội vàng đi lên đón, “Tiểu chất tham kiến thế bá!”
Độc Cô Thuận rời khỏi xe ngựa, áy náy nói: “Xấu hổ quá, rời nhà chậm một bước, để các ngươi đợi lâu rồi.”
“Không sao, thế bá mời theo ta.”
Độc Cô Thuận gật gật đầu, theo Đậu Quỹ đi vào trong phủ, tới trước cửa sân ngoại thư phòng, Đậu Uy chờ đã lâu. Hắn cười ôm quyền nói: “Làn gió thơm nào đem huynh trưởng thổi tới?”
“Hiền đệ nói đùa rồi, hiện tại thiên hạ đều là khói lửa, nào có làn gió thơm gì?”
“Ha ha! Huynh trưởng mời vào phòng rồi nói sau.”
Hai người vào thư phòng chia chủ khách ngồi xuống, một thị nữ dâng trà cho bọn họ. Đậu Uy nhìn Độc Cô Thuận một cái thật sâu, cười nói: “Huynh trưởng tựa như có tâm sự?”
Độc Cô Thuận yên lặng gật gật đầu, hắn thở dài nói: “Không dối hiền đệ, áp lực của ta rất lớn!”
“Là Nguyên gia cho huynh trưởng áp lực à!” Đậu Uy nhịn không được cười lạnh một tiếng nói.
Độc Cô Thuận quả thật có miệng khó trả lời. Vốn Nguyên gia sớm định ra mùa thu ở quận Hoằng Hóa khởi binh, hơn tám ngàn trang đinh đã lục tục đưa đi trong trang viên quận Hoằng Hóa, vũ khí binh giáp đều đã chuẩn xác đầy đủ, chỉ chờ Giang Đô chính biến, bởi vì kẻ chủ mưu Giang Đô chính biến là Nguyên Mẫn, nếu một khi Nguyên gia khởi binh, chắc chắn sẽ liên lụy đến Nguyên Mẫn, ảnh hưởng đại kế chính biến.
Nhưng hiện tại Lý Uyên khởi binh thế như chẻ tre, tiên phong đã giết đến quận Hà Đông, nếu Nguyên gia còn không khởi binh, chỉ sợ quý tộc Quan Lũng đều sẽ quay ra ủng hộ Lý Uyên, khiến Nguyên gia triệt để mất đi cơ hội xây dựng lại Ngụy triều.
Cho nên Nguyên gia không ngừng hướng Độc Cô Thuận tạo áp lực, yêu cầu hắn ngăn Lý Uyên tiến vào Quan Trung, nhưng Độc Cô Thuận đã không thể liên hệ với Lý Uyên, hắn chỉ có thể đến cầu Đậu Uy, hiện tại chỉ có Đậu Uy mới có thể ảnh hưởng Lý Uyên.
“Hiền đệ, Nguyên gia chậm chạp chưa khởi binh cũng là nghĩ cho đại cục, nếu Nguyên gia khởi binh, kế hoạch Giang Đô bên kia sẽ thất bại, hiền đệ hẳn là rõ một điểm này.”
“Huynh trưởng cho rằng ta thật không biết tình huống?”
Đậu Uy cười lạnh một tiếng, “Nguyên gia khởi binh hay không có quan hệ gì Giang Đô đâu, Nguyên Mẫn hoàn toàn có thể giấu, ở sau lưng mưu tính, đến lúc này, hắn còn có cần thiết lưu luyến chức vị trung thư xá nhân sao? Lấy cớ mà thôi.”
Nói đến đây, Đậu Uy nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Độc Cô Thuận, “Nguyên gia chậm chạp chưa khởi binh, hoàn toàn là trách nhiệm bản thân bọn họ. Bọn họ đem mấy vạn thạch lương thực của Võ Xuyên hội cất giữ ở quận Hoằng Hóa lén bán hết đi, vốn muốn sau khi thu hoạch vụ thu bổ sung lương thực bị trống, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, hiện tại Lý Uyên đã khởi binh, bọn họ lại không lấy ra được lương thực, đây mới là nguyên nhân kế hoạch khởi binh của bọn họ không thể thực thi, chẳng lẽ huynh trưởng muốn phủ nhận sao?”
Sắc mặt Độc Cô Thuận cũng lạnh đi. Hắn chậm rãi đứng lên, lạnh nhạt nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì, nhưng có một điểm ta phải nói cho ngươi, phủ Võ Xuyên ủng hộ là Nguyên gia, lúc ấy toàn bộ gia tộc đã đồng ý, bao gồm Đậu gia các ngươi cùng Trưởng Tôn gia. Hiện tại phủ Võ Xuyên đã ở trạng thái phân liệt, ta hy vọng Lý Uyên có thể lui về Thái Nguyên, nếu hắn còn đem bản thân coi là một thành viên của phủ Võ Xuyên, hắn nên lấy đại cục làm trọng. Đậu gia chủ, ta biết ngươi âm thầm ủng hộ Lý Uyên, không có năm mươi vạn quan tiền của ngươi, Lý Uyên tiến quân sẽ không thần tốc như thế, ngươi hẳn là có thể khuyên được hắn.”
“Được rồi!”
Đậu Uy cũng đứng lên nói: “Huynh trưởng đã nói ra, nhưng ta cũng không ngại nói thật, hiện tại không chỉ có Đậu gia và Trưởng Tôn gia đang ủng hộ Thúc Đức, Vu thị, Triệu thị, Hầu Mạc Trần thị, Hạ Lan thị, Đạt Hề thị và Đậu Lô thị đều đã tỏ thái độ nguyện ý bỏ tiền bỏ lương thực ủng hộ Thúc Đức. Ta không biết huynh trưởng từng đạt thành hiệp nghị gì với Nguyên gia, nhưng nếu huynh trưởng khư khư cố chấp, quân đội của Thúc Đức vào Quan Trung đã là đại thế dẫn tới, chỉ sợ tương lai đăng ký công lao, không nhìn thấy tên Độc Cô gia tộc, chẳng phải là tiếc nuối?”
Độc Cô Thuận biến sắc, hắn nhìn chằm chằm Đậu Uy một lúc lâu, bỗng dậm chân, xoay người bước nhanh rời đi.
“Vậy chúng ta cứ chờ xem?” Xa xa truyền đến tiếng của Độc Cô Thuận.
Một lát sau, Đậu Quỹ vào phòng, thấp giọng hỏi: “Nhị thúc, mọi người đều không xem trọng Nguyên gia, hội chủ vì sao lại bướng bỉnh như thế, Thúc Đức chính là cháu đằng ngoại của hắn mà!”
Đậu Uy lắc lắc đầu, khẽ thở dài, “Có đôi khi người ta già rồi sẽ không rõ tình thế, cái gọi là già hồ đồ chính là nói người như hắn.”
“Nhưng hắn nắm giữ tài nguyên phủ Võ Xuyên, hắn nếu không chịu nhả ra, tình thế rất bất lợi đối với Thúc Đức.”
“Yên tâm đi! Chỉ cần đại quân Thúc Đức vào Quan Trung, hắn sẽ thay đổi chủ ý.”
~~~~
Tuy Lý Uyên ở Tịnh Châu tiến quân một đường thuận lợi, nhưng vận tốt của hắn tựa như ở sau khi tiến vào quận Hà Đông liền biến mất. Lý Uyên ở quận Hà Đông gặp kình địch. Đại vương Dương Hựu phái Hổ nha lang tướng Tống Lão Sinh dẫn hai vạn quân đóng giữ thành Hà Đông, lại phái Tả Võ hầu đại tướng quân Khuất Đột Thông dẫn ba vạn quân đi Hà Đông nghênh chiến Lý Uyên.
Tống Lão Sinh tử thủ thành Hà Đông, khiến đại quân Lý Uyên công thành mãi không xong.
Lúc này, Khuất Đột Thông dẫn ba vạn đại quân từ ải Bồ Tân qua sông tiến vào quận Hà Đông. Lý Uyên sợ uy danh Khuất Đột Thông, muốn lui binh tới huyện An Ấp, nhưng trời có gió cuộn mây vần, quận Hà Đông bắt đầu liên tục mưa, thế mưa mãnh liệt, cánh đồng thành ao, quân đội không thể tác chiến, hai bên giằng co ở quận Hà Đông.
Đại doanh quân đội Lý Uyên đóng ở trên một vùng đất cao phía bắc An Ấp huyện thành, mưa to như rèm nước trắng xoá cứ mãi ở rừng cây xa xa và trên đất cỏ phụ cận ào ào xuống đất. Không khí tràn ngập khí tức ẩm ướt và đất bùn mùi, làm toàn thân người ta đều cảm giác ướt sũng. Các binh sĩ đứng ở trước đại trướng mờ mịt nhìn bầu trời xám xịt, rất nhiều người đều đã quên bộ dáng ánh mặt trời sáng lạn, giống như đó là chuyện cũ rất xa xôi.