Màn đêm mới buông xuống, một gã thân binh xuất hiện ở ngoài cửa lều, do dự một chút, bẩm báo: “Khởi bẩm đại soái, ngoài doanh có một người cầu kiến, nói là bạn cũ của đại soái.”
Khuất Đột Thông ngẩn ra, hỏi: “Hắn tên là gì?”
“Hắn nói họ Cao.”
Khuất Đột Thông suy tư thật lâu, bỗng nhớ tới một người, chẳng lẽ sẽ là hắn?
Khuất Đột Thông vội nói: “Mau mời hắn vào!”
Không bao lâu, một nam tử trung niên cao gầy được binh sĩ mang vào đại trướng. Khuất Đột Thông nhất thời vừa mừng vừa sợ, “Quả nhiên là Sĩ Liêm huynh, ngươi không phải bị biếm đi Xuyên Chỉ sao?”
Nam tử cao gầy này tên là Cao Kiệm, tự Sĩ Liêm, xuất thân hoàng tộc Bắc Tề, tuổi chừng ngoài năm mươi, khác với hoàng tộc Bắc Tề khác, Cao Sĩ Liêm và quý tộc Quan Lũng quan hệ chặt chẽ, muội muội hắn còn gả cho danh thần Tùy triều Trưởng Tôn Thịnh. Sau khi Trưởng Tôn Thịnh trung niên mất sớm, Cao thị liền mang theo hai đứa con đầu nhập huynh trưởng.
Cháu ngoại trai tên Trưởng Tôn Vô Kỵ, cháu ngoại gái tên Trưởng Tôn Vô Cấu, luôn theo cậu Cao Sĩ Liêm sinh sống, nhưng ở ba năm trước, Cao Sĩ Liêm bị vụ án Hộc Tư Chính liên lụy, liền biếm truất đi Xuyên Chỉ.
Cao Sĩ Liêm cực có thanh danh ở Tùy triều, kết giao chặt chẽ với Khuất Đột Thông, rất được Khuất Đột Thông kính trọng.
Cao Sĩ Liêm khẽ cười nói: “Ta là phụng lệnh Xuyên Chỉ Khâu thái thú đến Trung Nguyên xem tình huống, thuận tiện thăm vợ con mẹ già, nghe nói Khuất Đột hiền đệ ở đây, đặc biệt tới thăm.”
Đầu óc Khuất Đột Thông sâu sắc cỡ nào, liên tục mưa to, quận Hà Đông thủy thế chưa rút, căn bản không có đường đi Quan Trung, cũng không thể đi Lạc Dương, Cao Sĩ Liêm sẽ từ nơi nào đến? Không cần nói cũng biết.
Nhưng Khuất Đột Thông không từ chối ngoài ngàn dặm, mà là gật gật đầu, “Sĩ Liêm huynh mời vào lều một chuyến!”
Hai người vào lều chia chủ khách ngồi xuống, thân binh đưa tới hai chén trà, Cao Sĩ Liêm thân thiết hỏi: “Tình hình bệnh dịch trong quân như thế nào?”
Khuất Đột Thông cười khổ một tiếng, “Mỗi ngày đều có ca phát bệnh mới, đã khó lòng phòng bị, chỉ cần phát bệnh lập tức đưa đi doanh trại mới cách ly, vật phẩm thiêu hủy toàn bộ, nhưng vẫn không biết có bao nhiêu người bị lây nhiễm, hiện tại cách duy nhất là lại xây thêm một doanh trại mới, chỉ cần một người phát bệnh, người khác cùng lều mặc kệ có vấn đề hay không, đều dọn đi doanh trại mới ở, nơi này ta rất cảm kích Lý công đưa tới cho ta rất nhiều lều trại, để ta có thể đủ nhiều đất tiến hành cách ly.”
Cao Sĩ Liêm trầm ngâm một lát, liền đem đề tài chuyển vào ý đồ đến của hôm nay, “Ta nghĩ trong lòng Khuất Đột hiền đệ cũng rõ, ta chính là từ đại doanh của Lý công tới, nhưng ta còn chưa phải quan lại của Lý công, một đoạn thời gian nữa ta còn cần quay về Xuyên Chỉ, nhưng ta sớm hay muộn sẽ về, ta sẽ sẵn sàng góp sức Lý công, kiến công hiệu lực cho nghiệp lớn thiên hạ của hắn.”
Khuất Đột Thông trầm mặc không nói, Cao Sĩ Liêm lại nói: “Nếu Lý công cử binh đến tấn công, ta nghĩ không cần sức thổi bụi đã có thể tiêu diệt hết quân đội của Khuất Đột hiền đệ, nhưng Lý công là người nhân nghĩa, hắn hiện tại cân nhắc không phải vội vã vào Quan Trung, mà là an nguy của dân chúng Tịnh Châu, hắn cũng không thể để dịch bệnh hướng các huyện của quận Hà Đông thậm chí quận huyện khác của Tịnh Châu khuếch tán. Theo hắn thấy, giúp hiền đệ chiến thắng dịch bệnh mới là biện pháp tốt nhất, tin tưởng hiền đệ đã cảm nhận được thành ý của Lý công.”
Cao Sĩ Liêm không đề cập tới quan hệ cá nhân của Khuất Đột Thông với Lý Uyên chút nào, cũng không nhắc bọn họ hai nhà thế giao, hắn biết nói những cái này vô dụng, chỉ có thể dùng đại nghĩa để khuyên Khuất Đột Thông.
Cao Sĩ Liêm lại lấy ra thư Lý Uyên tự tay viết, đưa cho Khuất Đột Thông, “Đây là thư Lý công tự tay viết, mời hiền đệ xem.”
Trong lòng Khuất Đột Thông đã không cự tuyệt Lý Uyên nữa, hoặc là hắn đã bị thành ý của Lý Uyên cảm động, hắn tiếp nhận thư của Lý Uyên đọc một lần, Lý Uyên ở trong thư chỉ ra chiến tranh mang đến cực khổ cho nhân dân, lại khẩn cầu hắn giúp mình cùng yên thiên hạ, khiến dân thiên hạ có thể an cư lạc nghiệp, không bị chiến tranh đồ thán nữa, lời nói tràn ngập thành khẩn, trong lòng Khuất Đột Thông bị rung động thật sâu.
Nghĩ đến Trường An lạnh lùng vô tình, lại so với Lý Uyên chân thành giúp, Khuất Đột Thông rốt cuộc bị đánh động. Hắn gật gật đầu, “Sĩ Liêm huynh xin thay ta chuyển lời cho Thúc Đức, ta có thể đầu hàng hắn, nhưng ta chỉ có một điều kiện, nếu muốn ta dẫn quân đánh trận, ta tuyệt không thể đối mặt Tùy quân.”
Trong lòng Cao Sĩ Liêm mừng rỡ, cười ha ha nói: “Ai nói nhất định cần hiền đệ tiếp tục đánh trận, cho dù quản lý quân chính, hiền đệ cũng là người trong nghề.”
“Tốt! Xin Lý công lại tiếp tục giúp ta chống lại dịch bệnh, ngày nào dịch bệnh tiêu vong, chính là ngày Khuất Đột Thông ta đầu hàng.”
~~~~
Hạ tuần tháng năm năm Đại Nghiệp thứ mười ba, trải qua gần hai mươi ngày đấu tranh, dịch bệnh của quân đội Khuất Đột Thông rốt cuộc biến mất, nhưng ba vạn đại quân cuối cùng chỉ còn lại có hai vạn một ngàn người, Khuất Đột Thông cảm động bởi thành ý của Lý Uyên, chính thức đầu hàng Lý Uyên.
Khuất Đột Thông đầu hàng, ý nghĩa cánh cổng lớn của Quan Trung chính thức hướng Lý Uyên mở ra. Lý Uyên để lại thứ tử Lý Thế Dân dẫn ba vạn quân tiếp tục tấn công thành Hà Đông, hắn thì dẫn ngũ vạn đại quân từ ải Bồ Tân giết vào Quan Trung, hướng kho Quảng Thông xuất phát.
Ngay sau khi Lý Uyên tiến quân Quan Trung ba ngày, Lý Thế Dân ở bền ngoài lui ải Bồ Tân, dẫn Tống Lão Sinh theo đuôi truy kích, Trưởng Tôn Thuận Đức dẫn quân cắt đứt đường lui của Tống Lão Sinh. Tống Lão Sinh phát hiện mắc mưu quay đầu chạy, liều chết muốn giết ra một đường lui, lại gặp phải Lý Huyền Bá trước mặt, bị Lý Huyền Bá đập một chùy ngã xuống chiến mã, chết thảm ngay tại chỗ.
Tống Lão Sinh chết trận, thành Hà Đông mở cổng thành đầu hàng Lý Thế Dân, Lý Thế Dân thu hơn hai vạn binh lính đầu hàng. Đến tận đây, phía nam Tịnh Châu Lâu Phiền quận đều đã đầu hàng Lý Uyên.
Lý Uyên ở Quan Trung cũng thế như chẻ tre, ở cùng lúc Lý Thế Dân đánh hạ thành Hà Đông, tướng thủ kho Quảng Thông cũng đầu hàng Lý Uyên. Lý Uyên chiếm được kho lương lớn nhất Quan Trung này, thu hoạch gần trăm vạn thạch lương thực, các huyện Quan Trung đều đầu hàng Lý Uyên, người tòng quân vô số kể, đến đầu tháng sáu, tổng binh lực quân đội của Lý Uyên đã vượt qua mười lăm vạn.
Mùng năm tháng sáu, Lý Uyên tự mình dẫn mười vạn đại quân bao vây thành Trường An.
~~~~
Theo đại quân của Lý Uyên giết vào Quan Trung, chiến sự Hà Bắc cũng dần dần đến thời khắc mấu chốt. Đậu Kiến Đức ở bắc Nhiêu Dương đánh hai trận đều thua, không thể không dẫn tàn quân lui về Nhiêu Dương huyện thành, nhưng Bột Hải quân lại không chịu buông tha Đậu Kiến Đức. Cao Liệt tự mình dẫn tám vạn đại quân vây công huyện Nhiêu Dương, ngày đêm công thành, chiến sự thảm thiết, Cao Liệt hạ đạt lệnh treo thưởng, kẻ lấy được đầu Đậu Kiến Đức thưởng vạn lượng vàng.