Mục Toại Tân trên danh nghĩa là chủ tướng Bột Hải quân, nhưng từ sau khi Trương Huyễn tập kích bất ngờ hang ổ Bột Hải hội, bắt hơn bảy mươi thành viên Bột Hải hội, Cao Liệt liền bắt đầu không tin bất luận kẻ nào, hắn dần dần đem quân quyền nắm giữ chặt chẽ ở trong tay mình, không những không cho phép Mục Toại Tân hỏi đến quân đội, còn có một loại đề phòng đối với Mục Toại Tân, Mục Toại Tân cũng biết một điểm này, hắn không dám can thiệp quân vụ quá nhiều, hơn nữa không dám hỏi đến điều động sai phái quân đội.
Mục Toại Tân đi rồi, Cao Liệt lại khoanh tay trầm ngâm một lát, thật ra hắn cũng có một cách, đó là mời quân đội Cao Ly tiến công Liêu Đông, lấy biện pháp vây Nguỵ cứu Triệu khiến Trương Huyễn rút quân, chỉ là hắn có chút lo lắng thời gian không kịp.
Nhưng Cao Liệt trầm ngâm thật lâu, hắn vẫn quyết định hướng Cao Ly cầu cứu. Cao Liệt ngồi xuống, lập tức nâng bút viết cho Uyên Thái Tộ một phong thư cầu cứu.
Hắn dán thư xong, lập tức thưởng hai gã thân binh đều được năm mươi lượng vàng, lại phân phó bọn hắn: “Các ngươi vất vả đi Liễu Thành một chuyến, đem phong thư này giao cho tiệm thuốc Thanh Tùng ở Liễu Thành, sau khi trở về ta còn có trọng thưởng.”
Cao Ly ở Giang Đô, Lạc Dương cùng với Liêu Đông Liễu Thành đều bố trí điểm tình báo, Cao Liệt bình thường là thông qua điểm tình báo Liễu Thành liên hệ với Cao Ly, bên kia có chim ưng đưa thư, có thể trực tiếp truyền tin đến Bình Nhưỡng, chậm nhất nửa tháng, Uyên Thái Tộ có thể thu được thư của mình.
Hai gã thân binh nhận lệnh đi, Cao Liệt lại ra lệnh: “Bảo Tống Phu tới gặp ta!”
~~~~
Vào đêm, một cánh quân ba ngàn người mang theo mấy trăm xe kéo súc vật lặng lẽ rời khỏi đại doanh Bột Hải quân, vội vã đi về hướng nam.
Tuy bọn họ rất cẩn thận, nhưng Tùy quân đã phủ kín thám báo ở ngoài đại doanh Bột Hải quân, cánh Bột Hải quân nam hạ này lập tức bị đội thám báo Tùy quân trinh sát tuần hành nam bộ phát hiện, thám báo lữ soái Lưu Tân phái người về đại doanh bẩm báo, bản thân hắn thì dẫn hơi hai mươi thám báo theo dõi nam hạ.
Bột Hải hội ở Hà Bắc kinh doanh mấy chục năm, hội viên của họ trên cơ bản đều là hào môn các quận Hà Bắc, bọn họ có lượng lớn trang viên và cửa hàng, tuy không giống sĩ tộc lũng đoạn học thức như vậy, nhưng lại lũng đoạn tài phú.
Hôm nay Bột Hải hội quả thật không bằng năm xưa, Thanh Châu quân cường thế quật khởi khiến rất nhiều thành viên Bột Hải hội không coi trọng Bột Hải hội nữa, cho dù chưa trực tiếp rời khỏi Bột Hải hội, nhưng bọn họ cũng muốn giữ lại đường lui cho bản thân.
Hơn nữa Trương Huyễn từng lần lượt tiếp đãi hơn bảy mươi thành viên Bột Hải hội bị bắt, hứa hẹn bảo đảm tài phú của bọn họ, hứa hẹn này dao động thật lớn căn cơ của Bột Hải hội, biểu hiện trực tiếp nhất chính là lương tiền Bột Hải hội nhận được giảm mạnh.
Cao Đàm bái phỏng mấy chục thành viên Bột Hải hội, cuối cùng chỉ kiếm được một ít lương tiền ủng hộ mang tính tượng trưng, đương nhiên, cái này cũng là bởi vì bây giờ còn chưa đến thời điểm giao nộp lương tiền hội phí, trong lòng mọi người đều có mâu thuẫn.
Cao Đàm cuối cùng chỉ thu thập được ba vạn năm ngàn thạch lương thực cùng hai vạn quan tiền, chỗ lương tiền này đều đặt ở trong trang viên của Cao Đàm ở Cự Lộc huyện.
Lúc này, lương tiền đều bị khuân vác lên thuyền, bốn mươi mấy chiếc thuyền đáy bằng đang dọc theo Chươ ng Thủy chậm rãi đi về hướng bắc.
***
Chươ ng Thủy là một dòng sông lớn song song kênh Vĩnh Tể, cách kênh Vĩnh Tể khoảng ba mươi dặm, nhưng Chươ ng Thủy lại không qua huyện Nhiêu Dương, cách huyện Nhiêu Dương gần tám mươi dặm, bởi vì lương thuyền Tùy quân đóng quân ở vùng huyện Cung Cao, vì sợ bị Tùy quân phát hiện.
Đội tàu sẽ cập bờ ở huyện Võ Cường, chuyển thành xe ngựa kéo vận chuyển, khoảng cách vận chuyển chỉ trăm dặm.
Lúc này đội thuyền đang chạy ở cảnh nội Võ Ấp huyện, đi tiếp về hướng bắc ba mươi dặm sẽ tiến vào huyện Võ Cường.
Lúc này, một đội kỵ binh hơn trăm người chạy tới trước mặt, giáo úy cầm đầu ở bờ sông hô to: “Lương quản sự có đây không?”
Từ trong khoang thuyền một nam tử trung niên đi ra, đứng ở đầu thuyền chắp tay cười nói: “Các huynh đệ là hội chủ phái tới phải không?”
“Đúng vậy! Thuyền ở bến tàu Bắc Bồ ngoài bốn mươi dặm cập bờ, xe ngựa đã chuẩn bị đâu vào đấy.”
“Đa tạ! Các vị một đường vất vả rồi.”
Đội kỵ binh quay đầu lại hướng bắc chạy vội đi...
Lúc này, ở trong một rừng cây ngoài một dặm, thám báo lữ soái Lưu Tân đang dẫn hơi hai mươi gã Tùy quân theo dõi đội tàu trong Chươ ng Thủy.
Bọn họ đều là thám báo có kinh nghiệm, bọn họ nhìn ra hàng hóa trên thuyền chở là các túi lương thực, hơn nữa từ tình huống thuyền ngậm nước có thể suy đoán ra số lượng lương thực, đại khái có không đến bốn vạn thạch.
Đây là một tình báo cực kỳ quan trọng, Lưu Tân lập tức nói với một thủ hạ: “Ngươi dẫn mấy huynh đệ lập tức chạy về đại doanh báo cáo, ta nhắm chừng khả năng đội tàu ở chỗ xe súc vật kéo như bến tàu Bắc Bồ dỡ hàng lớn nhất, nhưng cũng có khả năng khác, ta sẽ tiếp tục quan sát.”
Thủ hạ gật gật đầu, dẫn mấy thám báo quay đầu ngựa lại hướng phía đông bắc chạy đi, Lưu Tân thì dẫn thám báo khác tiếp tục theo dõi đội tàu này.
Trong đại doanh Tùy quân rất yên tĩnh, trừ một vạn binh sĩ ở trên tường trại phòng ngự, binh sĩ còn lại đều đang nắm chặt thời gian ngủ nghỉ ngơi, chỉ có giữ đầy đủ thể lực mới có thể ứng đối đại chiến.
Lãnh yêu nữ gặp gỡ hồ ly đế quân.
Trong trung quân đại trướng, Trương Huyễn đang cùng Phòng Huyền Linh thảo luận động hướng tiếp theo của Bột Hải quân.
Thật ra chậm chạp chưa quyết chiến với Bột Hải quân cũng phù hợp suy nghĩ tác chiến trước nay của Trương Huyễn, trước trăm phương nghìn kế suy yếu quân địch, ở lúc quân địch suy yếu nhất lại quyết đoán xuất kích.
Đối phó Bột Hải quân cũng thế, tuy bọn họ có nắm chắc đánh bại Bột Hải quân, nhưng vì hạn độ lớn nhất giảm bớt thương vong quân mình, bọn họ vẫn cần dùng các loại thủ đoạn để suy yếu Bột Hải quân, trong đó thủ đoạn hữu hiệu nhất chính là kiên nhẫn chờ đợi lương thực Bột Hải quân đoạn tuyệt.
Ở năm đó tác chiến với Trương Kim Xưng, Trương Huyễn có thể lấy ít thắng nhiều, mấu chốt là ở chiếm trước trọng địa kho lương của Trương Kim Xưng, làm Trương Kim Xưng thiếu lương mà bại.
“Ty chức cảm thấy Cao Liệt rất có thể sẽ hướng Cao Ly cầu cứu.” Phòng Huyền Linh vuốt râu khẽ cười nói.
Trương Huyễn ngẩn ra, “Quân sư cảm thấy có thể sao?”
“Ta cảm thấy hoàn toàn có khả năng. Sớm từ năm mươi năm trước, Bắc Tề và Cao Ly đã quan hệ chặt chẽ, Bột Hải hội trên trình độ rất lớn chính là ở dưới Cao Ly toàn lực ủng hộ mới có thể thành lập. Năm Đại Nghiệp thứ bảy, Đại Tùy chuẩn bị tấn công Cao Ly, ở dưới Cao Ly thỉnh cầu, Bột Hải hội ở Hà Bắc nhấc lên tạo phản quy mô lớn, Vương Bạc lúc ấy còn là chủ bộ Bột Hải hội dẫn đầu ở Tề quận Trường Bạch sơn nổi loạn.