Hắn giục ngựa đuổi theo, ngay tại lúc hai con ngựa vừa mới tiếp cận, Tần Dụng bỗng quay đầu vung lên, một cái chùy xích từ trong tay hắn đánh ra, tốc độ cực nhanh. Ngụy Cảnh chấn động, vung đao đón đỡ, không ngờ một chùy này lại không phải đánh hắn, chùy xích đánh vào trên trán chiến mã dưới khố Ngụy Cảnh.
‘Bốp!’ một tiếng vang giòn, đầu chiến mã bị đánh vỡ nát, chiến mã hí thảm một tiếng, ngã văng ra, đem Ngụy Cảnh hất văng. Không đợi Ngụy Cảnh bò dậy, Tần Dụng đã từ bên người hắn chạy qua, một chùy hung hăng nện ở trên gáy hắn, Ngụy Cảnh bị đánh óc vỡ toang, chết thảm ngay tại chỗ.
Biến hóa đột nhiên tới làm quân đội hai bên trở tay không kịp, Bột Hải quân ngây ra như phỗng, Thanh Châu quân thì liên tục hoan hô
Lý Tĩnh cười khổ lắc đầu, Tần Dụng thế mà còn có chiêu ám khí này, mình lại không biết, uổng dạy hắn chùy pháp lâu như vậy.
Lúc này, Trương Huyễn ra lệnh: “Gõ trống lớn tác chiến!”
Trận doanh Tùy quân gõ vang tiếng trống chuẩn bị tiến công, ‘Thùng! Thùng! Thùng!’ tiếng trống kinh thiên động địa, đội ngũ bắt đầu xuất hiện biến hóa, Trương Huyễn không phái người đơn đấu nữa, mà chuẩn bị đại quân xuất kích.
Trong lòng Cao Liệt nhất thời khẩn trương hẳn lên, lớn tiếng quát: “Cung nỗ thủ chuẩn bị!”
Sáu ngàn cung nỗ thủ tiến lên một bước bước ra, xếp ba đội, cung tiễn chỉ giữa không trung, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lúc này, Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, lập tức ra lệnh: “Trọng giáp bộ binh xuất kích!”
“Ô ~” Tiếng kèn trầm thấp thổi lên, trên thảo nguyên nổi lên một trận gió lớn, chỉ thấy một cánh quân đặc thù từ trung quân đại trận của Thanh Châu quân đi ra, binh sĩ ai cũng khôi ngô cao lớn, toàn thân mặc áo giáp nặng, tay cầm mạch đao cán dài, đó là trọng giáp bộ binh lúc trước Trương Tu Đà để lại, từ năm trăm người tăng lên cho tới hôm nay một ngàn người, do mãnh tướng Hùng Khoát Hải suất lĩnh.
Hùng Khoát Hải tiếp nhận cánh quân này mới ba tháng, hắn yêu thích cánh quân dũng mãnh này từ đáy lòng, vì thế hắn bỏ qua thục đồng côn mình đã dùng mười năm, đổi dùng một thanh mạch đao cỡ lớn, hắn cũng mặc giáp trụ như các binh sĩ, cả người bị ba tầng trọng giáp bao bọc rất kín, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Đội ngũ bắt đầu từng bước một xếp hàng tiến lên, đánh về phía đại trận quân địch, ba vạn đại quân phía sau cũng theo bọn họ tiến lên từng bước một, dần dần rút ngắn khoảng cách giữa hai quân.
Trọng giáp bộ binh đương nhiên cũng có điểm yếu của chúng nó, chủ yếu là hành động bất tiện, một khi ngã xuống đất sẽ rất khó bò dậy, cho nên sẽ không thường dùng. Trương Huyễn hôm nay đem bọn nó đưa vào quyết chiến, chính là vì đánh Bột Hải quân trở tay không kịp.
Đối mặt một ngàn binh sĩ kim cương ngân quang lập lòe, Bột Hải quân có chút xôn xao hẳn lên. Lúc này, Cao Liệt thấy đối phương đã tiến vào tầm bắn, vung chiến đao ra lệnh: “Bắn!”
Sáu ngàn binh sĩ Bột Hải quân cùng nhau bắn tên, tên rợp trời rợp đất bắn về phía một ngàn trọng giáp bộ binh. Bọn họ cúi đầu, tiếp tục tiến lên từng bước một, chỉ nghe thấy một mảng tiếng vang keng keng keng, tên bắn ở trên người trọng giáp bộ binh không phát huy tác dụng, không có một trọng giáp bộ binh ngã xuống.
Cao Liệt nôn nóng lại một lần nữa hô to: “Bắn tiếp!”
Lại sáu ngàn mũi tên như châu chấu đánh tới, trọng giáp bộ binh vẫn không gặp bất cứ ảnh hưởng nào, một ngàn trọng giáp bộ binh tiếp tục xếp hàng tiến lên. Bọn họ cách đại trận quân địch chỉ ba mươi bước, binh sĩ Bột Hải quân ùn ùn lui lại, rất nhiều người kinh hãi, đây rốt cuộc là quân đội gì, thế mà không sợ tên, chẳng lẽ bọn họ đao thương bất nhập sao?
Ba vạn binh sĩ Bột Hải quân sĩ khí bắt đầu nhanh chóng biến mất, lúc này Trương Huyễn bắt được cơ hội, vung chiến đao, “Toàn quân giết lên!”
Cờ lệnh phấp phới, tiếng trống lại lần nữa vang lên, ba vạn Tùy quân bộc phát ra một mảng tiếng hô giết kinh thiên động địa, đồng loạt phát động, hướng Bột Hải quân ngoài trăm bước xung phong tấn công.
Cung tiễn trận đã bị trọng giáp bộ binh đánh đến trước mắt phá giải, trọng giáp bộ binh đã giết vào trong cung tiễn trận hình, bọn họ như bức tường đẩy mạnh, một ngàn thanh mạch đao chém quân địch máu thịt bay tứ tung, chân tay cụt rơi đầy đất, cung nỗ thủ bị dọa trốn về trong quân.
Cao Liệt không có lựa chọn, chỉ đành kiên trì hạ lệnh, “Nghênh chiến!”
Tần Dụng đơn đấu cùng lực đánh cường đại của trọng giáp bộ binh làm suy yếu nghiêm trọng sĩ khí của Bột Hải quân, bọn hắn ý thức được đối diện là một cánh quân cường đại, bọn hắn sắp giãy dụa ở bên bờ sinh tử, Bột Hải quân rất khẩn trương, không thể không xếp hàng mà lên, nghênh đón Thanh Châu quân tấn công mãnh liệt. Một cuộc đại chiến tanh máu rốt cuộc triển khai ở trên cánh đồng bờ đông Đà Thủy.
Hai cánh quân ở bên bờ Đà Thủy kịch liệt đại chiến, ba vạn Tùy quân đối trận Bột Hải quân năm vạn đại quân, tuy Bột Hải quân chiếm ưu thế binh lực, nhưng sức chiến đấu của Tùy quân cường hãn hơn.
Đặc biệt một ngàn trọng giáp bộ binh, nơi đi qua một mảng hỗn độn, Binh sĩ Bột Hải quân đối với bọn họ giống như cỏ dại, từng mảng binh sĩ bị chém ngã, xác nằm khắp nơi, máu chảy thành sông, khắp nơi là nội tạng cùng thi thể tàn phá, khung cảnh cực kỳ tanh máu thảm thiết.
Bột Hải quân bị Tùy quân giết cho liên tiếp rút lui, nhưng bọn hắn sắp gặp phải cục diện càng thêm ác liệt, một vạn kỵ binh Tùy quân đã lặng yên giết tới, bọn họ vừa mới ở phía nam ngoài ba mươi dặm đánh tan hai vạn Bột Hải quân, bất chấp đuổi giết bại binh, lại đi vòng bắc thượng đánh bất ngờ chủ lực Bột Hải quân.
Lúc này một vạn kỵ binh Tùy quân mai phục ở sau một mảng núi non thấp phương bắc, Bùi Hành Quảng một mình một ngựa đứng ở trên sườn núi, đôi mắt như mắt báo nhìn thẳng lá cờ lớn của Bột Hải quân, Trương Huyễn cho hắn quyền quyết định tự chủ xuất kích, hắn có thể xuất kích bất cứ lúc nào.
Bùi Hành Quảng gặp Bột Hải quân bị đánh cho liên tiếp rút lui, quân đội chủ lực cách chỗ mình mai phục càng lúc càng gần, đã không đến trăm bước, hắn giơ sóc vung mạnh lên, lớn tiếng rống to, “Thời khắc lập công đã đến, giết!”
“Giết!”
Một vạn kỵ binh như thủy triều vỡ đê, lao xuống đồi núi, hướng Bột Hải quân đã đối mặt sụp đổ đánh mãnh liệt. Kỵ binh Tùy quân đột nhiên giết tới khiến Cao Liệt thất thố không kịp đề phòng, trong lòng hắn đã rất bối rối, chợt hai mặt thụ địch, hắn nhất thời không biết nên ứng đối như thế nào.
Nhưng binh sĩ của hắn lại không do dự, ở dưới kỵ binh Tùy quân đánh tới như con nước lớn, gan mật kẻ nào cũng như vỡ ra, đại đa số người đồng thời nghĩ tới chạy trốn
Nhưng cho dù chạy trốn cũng không phải dễ như thế, trận hình quân đội quá dày đặc, binh sĩ không biết phương hướng, chỉ mù quáng chạy loạn, khiến quân đội càng thêm hỗn loạn không có trật tự.