Kỵ binh Tùy quân chạy tới như bay, bọn họ ở trên ngựa bắn tên, tên bắn như mưa, đem Bột Hải quân bắn người ngã ngựa đổ. Nháy mắt, kỵ binh Tùy quân giết vào trong đám đông quân địch, Tùy quân tuy chưa tạo thành trận hình, nhưng đội ngũ không hỗn loạn. Bọn họ trăm người làm một đội, ở dưới lữ soái dẫn dắt, ở trong đám đông Bột Hải quân chạy băng băng giết chóc, không chút nương tay. Bọn họ như vô số con dao găm sắc bén, đem Bột Hải quân cắt vỡ rời rạc, tử thương thảm trọng.
Cao Liệt đã tuyệt vọng. Hắn biết thất bại đã định sẵn, cũng mặc kệ quân đội, cùng với Cao Đàm ở dưới sự bảo vệ của năm trăm thân binh liều chết hướng đông bắc chạy trốn. Đúng lúc này, một binh sĩ cưỡi ngựa chạy vội báo lại, “Khởi bẩm hội chủ, Mục tướng quân sắp chạy tới, hắn đang dẫn một cánh quân sáu ngàn người từ phía đông đánh tới, Mục tướng quân khẩn cầu hội chủ đừng rút lui về hướng bắc!”
Cao Liệt mừng rỡ, có lẽ Mục Toại Tân có thể khống chế được Bột Hải quân hỗn loạn, cũng có thể tổ chức phản kích. Trong lòng hắn nhất thời dâng lên một tia hy vọng, lập tức nói với binh sĩ báo tin này: “Mau lệnh Mục tướng quân tổ chức quân đội phản kích!”
Mục Toại Tân mới từ phía đông nam chạy tới, chỉ chậm hơn kỵ binh Tùy quân một bước. Tuy hai vạn quân đội của hắn ở dưới đòn đánh nặng nề của một vạn kỵ binh Tùy quân nhanh chóng tan tác, nhưng bởi kỵ binh Tùy quân chưa triệt để tiêu diệt bọn hắn, khiến Mục Toại Tân lại tập kết được hơn sáu ngàn người.
Lúc này bọn hắn còn ở ngoài hai dặm, xa xa thấy kỵ binh Tùy quân từ trên sườn núi lao tới, Mục Toại Tân nhất thời lòng nóng như lửa đốt, lệnh binh sĩ phản kích Tùy quân. Hắn tự mình dẫn hai ngàn binh sĩ nhanh chóng tới nghĩ cách cứu viện chủ soái.
Đây là một cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, mấy vạn Bột Hải quân hỗn loạn hoảng sợ chạy trốn. Tuyệt đại bộ phận bọn hắn đều đã sợ vỡ mật, không lòng nào ứng chiến. ba vạn Tùy quân ở sau lưng đám đông địch đuổi theo giết chóc, một đường xác nằm la liệt. Mà ở ngoài hai ba dặm, một toán kỵ binh Tùy quân khác vạn người lại ở canh quanh chặn đuổi. Bột Hải quân cùng đường, ùn ùn quỳ xuống đất đầu hàng.
Lúc này, Mục Toại Tân đã tiếp ứng được Cao Liệt, tuy hắn muốn lấy lại tinh thần quyết chiến với Tùy quân, nhưng hắn dù sao cũng là đại tướng có kinh nghiệm phong phú, hắn nhìn ra bại cục đã không thể vãn hồi. Cùng với toàn quân bị tiêu diệt, còn không bằng để hội chủ đào tẩu, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.
Mục Toại Tân quyết định thật nhanh, chạy lên hô to: “Hội chủ, bại cục đã không thể cứu lại, hội chủ phá vây trước, ta cản phía sau!”
“Mục tướng quân nói đúng, hội chủ mau rút lui hướng bắc, ta cũng lưu lại.”
Cao Đàm tiến lên đoạt lấy nón vàng của Cao Liệt đội trên đầu ở mình, hô to thúc giục Cao Liệt rời đi, “Hội chủ đi mau, chần chờ nữa sẽ không còn kịp.”
Cao Liệt tóc tai bù xù. Hắn đau lòng vạn phần, môi cũng sắp cắn rách rồi, nhưng thế cục đã không cho phép hắn cáo biệt, hắn chỉ đành gầm nhẹ một tiếng, vung roi quất ngựa, liều mạng hướng bắc bỏ chạy. Thân vệ cũng chia làm hai đội, một đội ba trăm người theo Cao Liệt, một đội khác hai trăm người giơ vương kỳ Bột Hải hội đi theo ở bên người Cao Đàm.
Bùi Hành Quảng dẫn một ngàn kỵ binh tinh nhuệ ở trong loạn quân tìm được đội thân vệ của Cao Liệt, kỵ binh hung mãnh dị thường, từng lần một tấn công quân đội hộ vệ Cao Liệt, ba ngàn binh sĩ Bột Hải quân ở dưới Mục Toại Tân chỉ huy liều chết chống cự. Bọn hắn tuy chiếm ưu thế nhân số, nhưng còn xa mới là đối thủ của kỵ binh, không ngăn được thế công của kỵ binh Tùy quân, trận hình dần dần bị xé rách.
Bùi Hành Quảng bỗng thấy ‘Cao Liệt’ đầu đội nón vàng, ngay tại cách hắn không xa ngoài tám mươi bước, hắn lập tức lấy cung tên, nhìn chằm chằm vào động hướng của Cao Liệt.
Khi mười mấy tên thân vệ bảo hộ Cao Liệt từ bên trái giết ra, toàn bộ mặt bên của hắn đã bại lộ ở dưới tầm nhìn của Bùi Hành Quảng, Bùi Hành Quảng không chút do dự, giơ cung bắn ngay một mũi tên, lực tên mạnh mẽ, một mũi tên từ bên cạnh bắn thủng cổ Cao Liệt, Cao Liệt ‘hự’ một tiếng, ngã cắm xuống ngựa.
Bùi Hành Quảng mừng rỡ. Hắn vung trường sóc nhanh chóng đánh tới, liên tục đâm chết mười mấy thân vệ, lao tới bên người Cao Liệt, lúc này Cao Liệt còn chưa tắt thở, ngã ở dưới đất giãy dụa, bị Bùi Hành Quảng rút ra bội đao bổ một đao xuống, cổ chia thành hai đoạn, đầu người bay ra xa hơn hai trượng.
Bùi Hành Quảng dùng mũi sóc hất đầu người lên, tay giơ nón vàng chạy như bay hô to: “Bột Hải hội chủ đã chết! Cao Liệt đã chết!”
Trương Huyễn đang chờ đợi giờ khắc này, khi hắn thấy Bùi Hành Quảng giơ đầu người chạy như bay, hắn liền biết Cao Liệt đã chết ở trong tay Bùi Hành Quảng, nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng trên chiến trường đã xảy ra một màn khác lại khiến Trương Huyễn không ngờ tới. Mấy ngàn bại quân trung thành với Bột Hải hội và Cao Liệt lại không ngừng tập kết ở bên người Mục Toại Tân, Cao Liệt chết khiến quân đội tán loạn thế mà lại dần dần khôi phục chiến ý báo thù. Mục Toại Tân vung tay hô to: “Báo thù cho hội chủ! Quyết một trận tử chiến với Tùy quân!”
“Quyết một trận tử chiến!”
Trương Huyễn lập tức hạ lệnh, “Truyền lệnh toàn quân tạm dừng truy kích bại binh, tập kết một lần nữa!”
‘Ô —— ‘
Lính kèn của Tùy quân thổi kèn tập kết, ba vạn binh sĩ Tùy quân dừng truy kích, nhanh chóng từ chung quanh một lần nữa tập kết lại, kỵ binh cũng nhanh chóng về đội, từ phía bắc cắt đứt đường lui của quân địch.
Hai cánh quân hình thành thế trước sau kẹp đánh, chuẩn bị triệt để tiêu đám binh sĩ Bột Hải quận diệt cuối cùng không chịu đầu hàng này.
Nhưng Trương Huyễn hoàn toàn không ngờ Bùi Hành Quảng nhận lầm người, người bị giết không phải Cao Liệt, mà là Cao Đàm một nhân vật quan trọng khác của Bột Hải hội, hắn càng không ngờ Mục Toại Tân dẫn mấy ngàn binh sĩ liều chết chiến một trận mục đích thật sự không phải vì báo thù, mà là vì yểm hộ Cao Liệt chạy thoát Tùy quân truy kích.
Bốn ngàn tàn binh Bột Hải tập kết ở bên cạnh đại tướng Mục Toại Tân, bọn hắn lúc này đã không có đường lui, hoặc là đầu hàng, hoặc chết trận, nhưng Mục Toại Tân không có ý đầu hàng, hắn đã có ý chết, dẫn quân quyết một trận tử chiến với Tùy quân.
Ánh chiều tà chiếu rọi, cánh đồng như bị ngọn lửa nơi hoang dã điểm hỏa, phía tây ngoài một dặm là Đà Thủy, mặt sông dập dờn ánh sóng, Cao Liệt ở dưới ba trăm kỵ binh vây quanh đang theo Đà Thủy hướng bắc hoảng hốt bỏ chạy, ở phía sau bọn hắn vài dặm, càng là vô số bại binh mờ mịt bỏ chạy.
Nhưng Cao Liệt đã bị Tùy quân dọa vỡ mật, hắn không có một chút ít ý niệm dừng chiến mã thu nạp bại binh, chỉ muốn liều mạng bỏ chạy về hướng bắc, chạy tới Liêu Đông, chạy tới Cao Ly.
Chủ lực Tùy quân trải qua vô số lần chiến đấu, kinh nghiệm phong phú, càng quan trọng hơn là sĩ khí bọn họ tăng cao,lá cờ lớn của Bột Hải quân cùng đầu Cao Liệt ngay tại phía trước đội ngũ, bọn họ giờ phút này đối mặt là một cánh quân cuối cùng của Bột Hải hội hoàn toàn tuyệt vọng, dựa lưng vào sông đánh một trận.