Bốn vạn đấu bốn ngàn, Tùy quân đã đem quân đội cuối cùng bao vây nhiều tầng.
“Kỵ binh đột kích, giết không tha!”
Trương Huyễn vung chiến đao, hạ đạt mệnh lệnh tiến công. Chiến trường quá nhỏ, không chứa nổi bốn vạn đại quân giết chóc tập thể bốn ngàn người, một vạn kỵ binh là đủ!
“Giết!”
Một vạn kỵ binh tay cầm trường mâu, nhanh như điện chớp hướng bốn ngàn binh sĩ Bột Hải quân, chiến mã chạy chồm, tiếng hô giết rung trời, bọn họ như ngàn vạn con sói hoang ở thảo nguyên đói khát lao về phía một đàn cừu đã không còn cơ hội chạy trốn.
~~~~
Tháng năm năm Đại Nghiệp thứ mười ba, Tề quốc công, Hữu Dực vệ đại tướng quân Trương Huyễn dẫn bốn vạn bộ kỵ quân Tùy quân ở phía bắc huyện Nhiêu Dương đại phá tám vạn Bột Hải quân, lấy cái giá nhỏ tử thương hơn hai ngàn người, chém địch hai vạn năm ngàn người. Bột Hải quân toàn quân tan tác, sáng tạo chiến tích cực kỳ huy hoàng, chính là một trận chiến này, Bột Hải hội ở Hà Bắc hoạt động hơn ba mươi năm hầu như bị Tùy quân Thanh Châu diệt vong.
Bột Hải hội chủ Cao Liệt đào vong đi Cao Ly, căn cơ Bột Hải hội ở Hà Bắc bị nhổ sạch, chỉ còn lại một thế lực ở Trung Nguyên do Cao Tuệ dẫn dắt, nhưng bọn họ cũng nhanh chóng mai danh ẩn tích, không biết tung tích.
Hai ngày sau, Trương Huyễn chỉnh quân xong đại quân Thanh Châu tới dưới Nhiêu Dương huyện thành, Đậu Kiến Đức để trần thân trên dẫn quan văn võ tướng ra khỏi thành đầu hàng.
Đậu Kiến Đức đầu hàng không khiến tướng sĩ Tùy quân bất ngờ, Đậu Kiến Đức chỉ còn lại có mấy ngàn lính già yếu lấy cái gì ngăn cản Tùy quân, trừ đầu hàng, hắn đã không còn đường nào để đi.
Trương Huyễn tiếp nhận Đậu Kiến Đức đầu hàng, đồng thời cho phép hắn về quê nhà huyện Chươ ng Nam dưỡng lão, tướng lĩnh dưới trướng hắn kẻ đồng ý đầu hàng có thể tiếp nhận, kẻ muốn về quê cũng không ngăn, lại đem lương tiền trong kho hàng của Đậu Kiến Đức phân phát cho tướng sĩ trong quân Đậu Kiến Đức, để bọn họ đều tự về nhà làm nông. Đến tận đây, quân đội của Đậu Kiến Đức bị triệt để giải tán.
Vào đêm, Trương Huyễn trấn an một đám tướng lĩnh cuối cùng của Đậu Kiến Đức, bảo quân sĩ dẫn bọn họ về lều. Trương Huyễn thực sự có chút mỏi mệt, liền sai thân binh bưng tới một chậu nước nóng ngâm chân. Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm lo lắng của La Sĩ Tín, “Ta có việc quan trọng muốn bẩm báo đại soái, mau để ta vào!”
“Tướng quân, đại soái đã rất mỏi mệt, nếu không có quân tình khẩn cấp, hay là để ngày mai rồi nói sau!”
Trương Huyễn biết tính La Sĩ Tín, nếu không để hắn nói ra, chỉ sợ hắn một đêm không ngủ nổi, liền cười nói: “Để hắn tiến vào!”
Giây lát sau, La Sĩ Tín bước nhanh đi đến, khom người nói: “Tham kiến đại soái!”
“Ngươi lại vội cái gì?” Trương Huyễn cười hỏi.
“Đại soái, Đậu Kiến Đức tuyệt không thể giữ lại, giữ lại hắn có hậu hoạn, phải giết hắn!”
“Ngươi chạy tới muộn như vậy chỉ vì nói cái này?”
La Sĩ Tín thở dài, “Vốn ty chức ban ngày đã muốn nói cho đại soái, nhưng mãi chưa có cơ hội, ty chức vừa nghe nói Đậu Kiến Đức sẽ bị đưa về huyện Chươ ng Nam ngay trong đêm, trong lòng ty chức sốt ruột. Người này thực sự không thể để hắn trở về, hắn chỉ là tạm thời chịu nhục, dã tâm chưa hết, một khi đại quân chúng ta nam hạ, Hà Bắc xuất hiện cục diện trống rỗng, hắn nhất định sẽ Đông Sơn tái khởi, nhất định phải giết người này, để tuyệt hậu hoạn.”
Trương Huyễn thấy La Sĩ Tín nói rất thành khẩn, liền cười cười nói: “Ta có thể lý giải tâm tình ngươi, cũng biết giữ hắn lại sẽ có hậu hoạn, nhưng bây giờ còn chưa thể giết hắn. Giết hắn, sẽ làm lạnh lòng các thủ hạ cũ của Đậu Kiến Đức vừa mới đầu hàng ta. Cho nên ta sẽ tạm thời tha cho hắn, để hắn về nhà, đồng thời sẽ phái người giám thị hắn, tựa như lúc trước giám thị Tả Hiếu Hữu. Hắn nếu an tâm dưỡng lão, vậy thì thôi, nếu hắn lại có dị tâm, vậy đừng trách ta không khách khí với hắn.”
La Sĩ Tín giờ mới hiểu tâm ý chủ soái. Hắn trầm mặc một lát mới nói: “Chủ soái cũng đã không yên tâm về hắn, không bằng ở nửa đường giết người này, cứ nói là bị dư nghiệt Bột Hải hội làm hại, hoặc tìm một thế thân bề ngoài giống đi Chươ ng Nam, dù sao vợ con hắn đã chết, là thật hay giả cũng không có ai biết, đại soái cảm thấy như thế nào?”
Trương Huyễn cười lắc đầu, “Làm như vậy không có ý nghĩa, mọi việc đều có lợi có hại, giữ lại Đậu Kiến Đức cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Nói không chừng sẽ có một ngày dùng hắn, chỉ cần giám thị nghiêm mật, tin tưởng hắn cũng không lật lên nổi sóng gió gì. Ngươi không cần lo, trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
La Sĩ Tín bất đắc dĩ, chỉ đành thi lễ, xoay người trở về, đi đến cửa lều hắn lại dừng bước, quay đầu hỏi: “Chúng ta một bước tiếp theo là đánh Tống Kim Cương sao?”
Trương Huyễn cười gật gật đầu, “Ta chuẩn bị mời La Nghệ cùng ta diệt Tống Kim Cương, chỉ không biết hắn có cái hứng thú này hay không?”
~~~~
Cùng lúc Thanh Châu Tùy quân ở Hà Bắc tiến công Bột Hải hội, chiến sự Quan Trung cũng tiến vào gay cấn
Lúc này nhân số quân đội của Lý Uyên đã tăng tới hai mươi vạn, chủ yếu là loạn phỉ các nơi ở Quan Trung đầu hàng cùng với trang đinh các đại gia tộc quý tộc Quan Lũng giấu ở trong trang viên hội tụ mà thành.
Đại quân Lý Uyên vây khốn thành Trường An đã tiến vào ngày thứ năm. Đại quân ngày đêm công thành, binh sĩ đầu tường liều chết chống lại. Hai bên tử thương vô số, chiến sự rất thảm thiết.
Trong thành Trường An sớm thực hành cấm đêm nghiêm khắc, đồng thời ban ngày cũng có giới nghiêm, mỗi ngày chỉ có giữa trưa và hoàng hôn đều một canh giờ cho phép cư dân rời nhà ra ngoài mua thực phẩm, trên đường cái khắp nơi là binh sĩ tuần tra.
Âm Thế Sư hạ nghiêm lệnh, vô luận là lai lịch gì, chỉ cần trái lệnh cấm, bắt hết. Nói đến cùng, lệnh cấm này là nhằm vào quý tộc Quan Lũng ở thành Trường An, Âm Thế Sư lo bọn họ ngầm thông đồng Lý Uyên, hầu như phủ trạch mỗi gia tộc đều bị giám thị nghiêm mật.
Giữa trưa, thời gian thả lỏng vừa tới, một chiếc xe ngựa đã chạy ra khỏi Độc Cô phủ trạch phường Vụ Bản. Độc Cô phủ cũng bị trạm gác ngầm giám thị nghiêm mật, chỉ cần đi ra ba người trở lên đều sẽ bị chặn.
Xe ngựa rõ ràng không trái quy định, chỉ có một xa phu, hai bên cửa sổ xe cũng mở, khách ngồi chỉ có một người, chính là Độc Cô Thuận, trạm gác ngầm bên ngoài giám thị bọn họ liền không can thiệp, mặc kệ cho xe ngựa rời đi.
Trong xe ngựa, Độc Cô Thuận rất thấp thỏm lo âu. Nếu nói trong thành Trường An còn có người thứ hai áp lực lớn hơn so với thủ quân chủ tướng Âm Thế Sư, vậy sẽ là Độc Cô Thuận. Độc Cô Thuận không ngờ Lý Uyên tiến binh sẽ nhanh chóng như thế, thế như chẻ tre như thế, ngay cả danh tướng Khuất Đột Thông cũng đã đầu hàng Lý Uyên, đánh hạ thành Trường An cũng chỉ là vấn đề thời gian.