Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 696 - Chương 607: Đậu Uy Nhượng Bộ (2)

Chương 607: Đậu Uy nhượng bộ (2)
Chương 607: Đậu Uy nhượng bộ (2)

Độc Cô Thuận luôn ủng hộ Nguyên gia khởi binh ở quận Hoằng Hóa, nhưng hắn không ngờ mấy vạn thạch lương thực phủ Võ Xuyên cất giữ ở trang viên Nguyên thị quận Hoằng Hóa sẽ không cánh mà bay, tuy Nguyên gia luôn miệng nói không tra được người chịu trách nhiệm, nhưng trong lòng mọi người đều rõ, chuyện này chỉ có thể là Nguyên gia làm.

Tuy Độc Cô Thuận muốn đem việc này dừng ở đây, nhưng các đại gia tộc Quan Lũng đều không tiếp thụ phương án của hắn, mọi người nhất trí quay ra ủng hộ Lý Uyên. Hiện tại trong phủ Võ Xuyên, trừ Độc Cô thị hắn và Nguyên thị, gia tộc khác đều ủng hộ Lý Uyên, điều này làm Độc Cô Thuận rất xấu hổ, không chỉ có như thế, hắn ở trong gia tộc chịu áp lực cường đại, tộc nhân đều công kích hắn ngoan cố hồ đồ, đánh mất lợi ích của Độc Cô gia tộc.

Lúc này, bản thân Độc Cô Thuận cũng biết hắn phạm sai lầm, mọi sự bất đắc dĩ, hắn chỉ đành lại đi cầu Đậu Uy, xem Đậu Uy có thể giúp mình hay không.

Xe ngựa ở trước cửa Đậu phủ chậm rãi dừng lại, Độc Cô Thuận xuống xe ngựa, trực tiếp đi vào trong cửa Đậu phủ, hắn đã cảm giác được chung quanh có người đang giám thị Đậu phủ, giống giám thị Độc Cô phủ, nhưng lúc này hắn không để ý tới được sẽ tạo thành hậu quả gì.

Độc Cô Thuận tự mình gõ cửa, một lát sau, cửa nhỏ bên cạnh ‘két’ một tiếng mở ra, lộ ra ánh mắt cảnh giác của quản gia Đậu phủ. Quản gia lập tức nhận ra hắn, vội nói: “Thì ra là Độc Cô gia chủ, mau mau mời vào!”

Độc Cô Thuận đi vào cửa, thấp giọng hỏi quản gia: “Lão gia các ngươi có nhà không?”

“Đương nhiên có, hiện tại quản nghiêm như thế, lão gia có thể đi đây? Mời theo ta.”

Độc Cô Thuận theo quản gia một đường vào bên trong, ở trước một gian tiểu viện chờ một lát, Đậu Uy liền cười ha ha đi ra đón, “Thực không ngờ, Độc Cô huynh lúc này sẽ đến, thời gian không nhiều, mau mời vào đi!”

“Quấy rầy hiền đệ rồi!”

Độc Cô Thuận cũng không khách khí với hắn, liền trực tiếp vào sân, hai người ở trong phòng chia chủ khách ngồi xuống. Độc Cô Thuận cũng không hàm hồ, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta nghĩ hiền đệ hẳn là biết ý đồ đến của ta.”

“Độc Cô huynh vì Thúc Đức mà đến?” Đậu Khánh cười hỏi.

Độc Cô Thuận gật gật đầu, thở dài nói: “Bởi vì Nguyên Mân chết ta mới đáp ứng ủng hộ Nguyên gia, nhưng như thế nào cũng không thể ngờ được kế hoạch không theo kịp biến hóa, Thúc Đức tiến binh nhanh như vậy, ta đã không còn đường sống lựa chọn.”

Đậu Uy đương nhiên hiểu tâm tình Độc Cô Thuận, hắn hiện tại hẳn là rất hối hận, ban đầu Độc Cô gia tộc có thể trở thành người thắng lớn nhất, nhưng hiện tại bị mình đoạt tiên cơ, chỉ sợ Độc Cô gia tộc cuối cùng ngay cả cơ hội húp canh cũng không có, nhưng Đậu Uy không đồng tình Độc Cô Thuận chút nào. Đây là trừng phạt hắn tự làm tự chịu, hắn đứng sai đội, chẳng lẽ còn muốn để người khác làm người chịu tội thay cho hắn hay sao? Dù sao Đậu gia là có thể sẽ không đem ích lợi chuyển nhượng cho hắn.

Đậu Uy uống ngụm trà, không nói gì. Độc Cô Thuận biết, mình nếu không lấy ra một chút thành ý, Đậu Uy cũng sẽ tuyệt đối không giúp hắn. Hắn cười khổ một tiếng rồi nói: “Vị trí hội chủ phủ Võ Xuyên ta làm mà xấu hổ, ta đã quyết định từ chức, để mọi người chọn người hiền khác.”

Đậu Uy cười cười, “Nói đến phủ Võ Xuyên, ta lại cảm thấy không cần thiết tồn tại nữa. Một khi Thúc Đức vào thành Trường An, phủ Võ Xuyên tồn tại đã không còn ý nghĩa gì, huynh trưởng nói đúng không?”

Độc Cô Thuận lặng lẽ gật đầu, một núi không chứa hai hổ, phủ Võ Xuyên rõ ràng là chia quyền của Lý Uyên, Đại Tùy có lẽ có thể dễ dàng tha thứ, nhưng Lý Uyên lại tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ. Xem ra Đậu Uy cũng không tiếp thụ vị trí hội chủ của mình, lúc này, Độc Cô Thuận bỗng cảm thấy mình cái gì cũng không cầm ra được, hắn nhất thời không tìm thấy lời, cũng theo đó trầm mặc.

Đậu Uy cũng biết Độc Cô Thuận dù sao cũng là cậu của Lý Uyên, đem hắn chèn ép quá phận cũng bất lợi với mình, chỉ cần mình có thể nắm được đầu lớn về ích lợi, thích hợp nhượng bộ một chút, cho Độc Cô gia tộc một chút ích lợi, cũng có thể khiến mình được một cái nhân tình, dù sao Lý Uyên cũng sẽ không quá khắt khe cậu của mình.

Nghĩ đến đây, Đậu Uy cười nói: “Độc Cô huynh cũng không cần sốt ruột, cho dù Thúc Đức vào Trường An, cũng không ý nghĩa hắn được thiên hạ, còn có Hà Bắc Thanh Châu Trương Huyễn, Trung Nguyên quân Ngoã Cương, còn có thế lực Tùy triều Lạc Dương, Giang Đô, còn có thế lực phía nam, Thúc Đức tương lai còn có rất nhiều khảo nghiệm ác liệt, huynh trưởng có thể toàn lực ủng hộ hắn sau này, tin tưởng hắn nhất định sẽ hồi báo huynh trưởng ủng hộ.”

Độc Cô Thuận cần chính là câu nói này. Hắn đương nhiên biết mình ủng hộ Lý Uyên có thể bàn bạc kỹ hơn, mấu chốt là Đậu gia có chịu đem cơ hội nhường một chút cho hắn hay không, phải biết rằng Đậu gia là người ủng hộ kiên định Lý Uyên, hiện tại trở thành lãnh tụ thiên nhiên của quý tộc Quan Lũng, không có Đậu gia đáp ứng, Lý Uyên thật không dám dễ dàng giải hòa với Độc Cô gia, cho nên chỉ cần Đậu Uy đáp ứng nhường cơ hội, Lý Uyên bên kia sẽ dễ nói chuyện.

Độc Cô Thuận nhẹ nhàng thở ra thật dài, cười nói: “Còn có một chuyện ta muốn thương lượng với hiền đệ một chút, chính là về Giang Đô...”

Không đợi Độc Cô Thuận nói xong, Đậu Uy đã khoát tay, “Việc Giang Đô huynh trưởng không cần thương lượng với ta, ngay từ đầu ta đã bày tỏ thái độ, ta không tham dự Giang Đô, hiện tại vẫn là thái độ này, huynh trưởng tự mình làm chủ là được.”

Thái độ của Đậu Uy rất rõ ràng, hắn tuyệt không tham dự Giang Đô chi biến, cái này vẫn luôn là mưu tính của Độc Cô Thuận và Nguyên gia, hắn trước kia chưa tham dự, hiện tại cho dù Độc Cô Thuận mời hắn tham dự, hắn cũng không có một chút hứng thú, dù sao đây là lật đổ quân chủ Đại Tùy, Đậu gia không xen vào vũng nước đục này.

~~~~

Xe ngựa của Độc Cô Thuận đỗ lại trước cửa Đậu phủ chỉ một khắc đồng hồ lại một lần nữa quay về phường Vụ Bản.

Độc Cô Thuận ngồi ở trong xe ngựa lâm vào trong trầm tư, Đậu Uy nhượng bộ không thể nghi ngờ khiến hắn rất nhiều chuyện đều có khả năng thực thi, hiện tại hắn cần làm nhất là những thứ có hiệu quả dựng sào thấy bóng, là quyên lương tiền cho Lý Uyên, hay là...

Độc Cô Thuận lúc này đã có kế hoạch, việc Lý Uyên hiện tại cấp thiết nhất chính là vào thành, như vậy mình có thể làm văn một chút ở trên chuyện này.

Xe ngựa Độc Cô Thuận vừa tới trước cửa phủ, đã thấy binh sĩ đứng đầy trước cửa phủ, đem phủ trạch hắn bao vây nhiều vòng. Trong lòng Độc Cô Thuận cả kinh, đã có chuyện gì?

Hắn vội vàng từ trên xe ngựa xuống, mấy chục binh sĩ xông lên đem hắn bao vây nhiều vòng. Lúc này chỉ thấy một người từ trong cửa phủ đi ra, chính là Kinh Triệu quận thừa Cốt Nghi, Độc Cô Thuận cực kỳ bất mãn nói: “Cốt quận thừa, ngươi tới phủ của ta làm cái gì?”

Bình Luận (0)
Comment