Lưu Vũ Chu cũng lo một điểm này, cho nên hắn mới chiêu hàng Vương Bạt Tu, để Vương Bạt Tu thay hắn ngăn trở U Châu quân tây tiến, thế này thực thú vị.
Trương Huyễn cười nói: “Ý tứ quân sư thế nào?”
“Ty chức cảm thấy có Lý Cảnh, La Nghệ chưa chắc sẽ đi quận Mã Ấp, nhưng chỉ cần hắn đầu hàng Lý Uyên, thế cục U Châu sẽ nổi sóng, đại soái có thể trấn an La Nghệ trước, sau đó đưa quân về quận Bắc Hải, kiên nhẫn chờ đợi thế cục U Châu biến hóa.”
Trương Huyễn chắp tay sau lưng đi vài bước lại hỏi: “La Nghệ không chịu đầu hàng Lý Uyên thì sao?”
Phòng Huyền Linh cười nhẹ, “Đại soái có thể ép hắn chút. Để hắn không thể không cân nhắc tìm kiếm hậu viên.”
Trương Huyễn trầm ngâm thật lâu, rốt cuộc chậm rãi gật gật đầu. “Ta hiểu rồi, bức mà không đánh, thượng sách!”
Ở cùng lúc sứ giả của Lý Uyên tiến vào Trác quận, Trương Huyễn hạ lệnh Thanh Châu quân lấy quét sạch dư phỉ quận Thượng Cốc làm cái cớ, đánh quy mô vào quận Thượng Cốc, quận Thượng Cốc tuy không thuộc về U Châu đô đốc phủ, nhưng nó cũng là cánh cửa lớn phía tây U Châu, là phạm vi thế lực của U Châu quân.
Thanh Châu quân đánh vào quận Thượng Cốc, cũng ý nghĩa Thanh Châu quân bắt đầu khiêu khích đối với thế lực U Châu.
Tin tức nhanh chóng truyền tới Kế huyện, trong lòng La Nghệ cực hận, lại có miệng khó trả lời. Quận Thượng Cốc quả thật không thuộc về phạm vi quản hạt của hắn, nhưng lại là phạm vi thế lực của hắn, Trương Huyễn rõ ràng không cho hắn mặt mũi.
Trên sảnh, La Nghệ mặt đầy sự tức giận nói với U Châu tư mã Ôn Ngạn Bác: “Ta đã biết hắn bảo ta liên thủ tấn công Tống Kim Cương thật ra không có ý tốt. Người này dã tâm cực lớn, chiếm Liêu Đông rồi thì thôi, còn muốn mưu đồ U Châu của ta, quả thực buồn cười!”
Ôn Ngạn Bác khẽ cười nói: “Đô đốc cũng không cần khẩn trương, Trương Huyễn chỉ là làm ra vẻ mà thôi. Hắn bây giờ thực chưa có ý tứ tấn công U Châu.”
“Vì sao nói như vậy?”
La Nghệ khó hiểu nhìn Ôn Ngạn Bác, Ôn Ngạn Bác không chút hoang mang nói: “Đưa cái ví dụ rất đơn giản, cơm cần ăn từng miếng, nếu ăn quá nhanh quá nhiều sẽ nghẹn, no căng, người ta không những không thể béo, ngược lại sẽ sinh bệnh nặng. Trương Huyễn tấn công Hà Bắc cũng vậy, ngắn ngủn ba tháng, hắn diệt Lô Minh Nguyệt, diệt Cao Sĩ Đạt, diệt Đậu Kiến Đức, diệt Bột Hải hội, đuổi Tống Kim Cương và Vương Bạt Tu, thống nhất hơn phân nửa Hà Bắc, hắn hiện tại muốn làm gì, nên dừng lại chậm rãi tiêu hóa những địa bàn này. Nếu hắn không ngừng, tiếp tục tấn công U Châu, nếu đánh hạ thì thôi, nếu không đánh hạ được, các quận Hà Bắc tất nhiên sẽ sinh biến, cho dù Trương Huyễn không hiểu đạo lý này, Phòng Huyền Linh sẽ không nhắc nhở hắn sao? Cho nên ta nói Trương Huyễn tấn công quận Thượng Cốc chỉ là đang làm ra vẻ, hắn tuyệt đối sẽ không tấn công U Châu nữa.”
La Nghệ sau một lúc mới nói: “Nhưng cho dù hắn không tấn công U Châu, ta cũng không hy vọng hắn đưa quân vào quận Thượng Cốc, vậy tương đương chính là dùng một con dao găm tì bụng ta, hắn phải rút quân khỏi quận Thượng Cốc.”
Ôn Ngạn Bác lại không có cách nào khiến Trương Huyễn từ quận Thượng Cốc rút quân. Trầm ngâm một lát, hắn thở dài nói: “Trương Huyễn rất rõ ràng muốn mưu đồ U Châu, hoàn thành nghiệp lớn thống nhất Hà Bắc, tuy không phải hiện tại, nhưng cũng sẽ ở mấy tháng sau, quận Thượng Cốc chính là ván cầu hắn tấn công U Châu, hắn tuy chỉ là làm thế tấn công U Châu, nhưng muốn hắn rút quân khỏi quận Thượng Cốc, khả năng không lớn. Nếu đô đốc thật sự không cam lòng, không ngại phái người đi đàm phán với hắn, nói không chừng hắn sẽ cho đô đốc một chú mặt mũi, rút khỏi quận Thượng Cốc trước.”
La Nghệ nghĩ nghĩ, chỉ đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Vậy thử một lần đi!”
~~~~
Nhà Ôn Ngạn Bác ở thành nam Kế huyện, là một tòa nhà nhỏ diện tích ba mẫu, trong nhà chỉ có vợ con cùng mấy nha hoàn tôi tớ, Ôn Ngạn Bác yêu cầu đối với vật tư điều kiện không cao, cuộc sống rất thanh kiệm. Chạng vạng, Ôn Ngạn Bác về nhà mình, vừa tới cửa nhà, thê tử hắn Bùi thị đã ra đón, thấp giọng nói hai câu. Ôn Ngạn Bác ngẩn ra, liền bước nhanh vào cửa nhà, trực tiếp đi về phía thư phòng của mình.
Đi đến cửa thư phòng, thấy huynh trưởng đang ngồi ở trước bàn lật xem một quyển sách. Ôn Ngạn Bác thực sự kỳ quái, huynh trưởng Đại Nhã là ký thất tham quân của Lý Uyên, hắn sao lại đến Kế huyện? Chẳng lẽ là...
Trong lòng Ôn Ngạn Bác hiểu ra, liền cười nói: “Huynh trưởng sao lại đến đây?”
Ôn Đại Nhã là huynh trưởng của Ôn Ngạn Bác, tuổi chừng ba mươi mấy, bộ dạng rất khỏe mạnh, dáng người cũng thấp hơn huynh đệ nửa cái đầu, nhưng hắn và Ôn Ngạn Bác giống nhau, đều là tài tử có tiếng Tịnh Châu. Lý Uyên đặc biệt tới nhà mời Ôn Đại Nhã giúp mình, cũng bổ nhiệm hắn làm ký thất tham quân của mình, đãi ngộ rất hậu hĩnh.
Ôn Đại Nhã đứng lên cười nói: “Tới đột ngột, chưa viết thư nói trước, mong hiền đệ thứ lỗi!”
“Huynh trưởng không phải tới tìm ta chứ!” Ôn Ngạn Bác ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Ôn Đại Nhã.
Ôn Đại Nhã cười cười, “Chúng ta ngồi xuống nói.”
Huynh đệ hai người ngồi xuống, Bùi thị vào nhà một lần nữa dâng trà cho bọn hắn, Ôn Đại Nhã cảm tạ em dâu, rồi nói với Ôn Ngạn Bác: “Thật ra ngươi rất rõ nguyên nhân ta đến U Châu, La đô đốc cũng đã tiếp nhận Độc Cô gia tộc giúp đỡ, nếu không hắn cũng không có khả năng có hôm nay. Lý công đã vào Trường An, được phong làm Đường vương, thừa tướng, đại tướng quân, nắm toàn bộ quyền to quân sự chính trị, Độc Cô gia tộc cũng thành phụ thuộc Lý công, cho nên...”
“Cho nên Độc Cô Thuận cũng hy vọng La đô đốc quy hàng Lý công, đúng chứ!”
Ôn Đại Nhã cảm giác ngữ khí huynh đệ có chút không vui, hắn cảm thấy có mấy lời cần nói rõ với huynh đệ mới được. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Lý công sở dĩ phái ta đến U Châu, hơn nữa ta tới gặp ngươi trước, đều là vì ngươi là huynh đệ của ta, ta hy vọng có thể được ngươi giúp.”
Ôn Ngạn Bác đang muốn mở miệng, Ôn Đại Nhã xua tay ngắt lời y, “Ngươi nghe ta nói cho hết lời trước đã, ta sẽ cho ngươi cơ hội nói chuyện.”
Ôn Ngạn Bác cười khổ một tiếng, “Huynh trưởng mời tiếp tục nói!”
“Ta không cho rằng La Nghệ đầu hàng Lý công là việc đại nghịch bất đạo gì, dù sao Đại vương đã thành thiên tử, Lý công chỉ là thừa tướng, lui một bước nói, cho dù Lý công thành thiên tử, thành lập triều đại mới, ta cảm thấy cũng là thiên mệnh hướng tới. Ta là hy vọng Tam đệ có thể thấy rõ tiền đồ của mình, Lý công cũng thường nói ngươi có tài tể tướng, hiện tại lại khuất thân làm một tiểu lại, chẳng phải đáng tiếc sao!”
Ôn Ngạn Bác thật ra cũng không thích La Nghệ giả dối ích kỷ, hắn cũng luôn cân nhắc cho tiền đồ của mình. Trên thực tế, hắn vẫn luôn lựa chọn, rốt cuộc là lựa chọn Trương Huyễn hay Lý Uyên?
Trầm mặc thật lâu, Ôn Ngạn Bác hỏi: “Chuyện này ngươi đã nói cho phụ thân chưa?”
Phụ thân hai người bọn họ là đại nho tiền Bắc Tề Ôn Quân Du, hiện tại vẫn ở quê Kỳ huyện tĩnh dưỡng. Ôn Đại Nhã lắc đầu, “Loại chuyện này ta không muốn để cho phụ thân quan tâm.”