Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 707 - Chương 614: Đại Quân Tiếp Cận (2)

Chương 614: Đại quân tiếp cận (2)
Chương 614: Đại quân tiếp cận (2)

Trương Huyễn đương nhiên biết Ôn Ngạn Bác, tài tử Tịnh Châu tiếng tăm lừng lẫy, danh tướng đầu đời Đường. Bởi vì huynh trưởng hắn Ôn Đại Nhã, Ôn Ngạn Bác cũng theo La Nghệ đầu hàng Lý Uyên, lại không biết hắn vì sao lại muốn đầu nhập vào mình.

Trương Huyễn lập tức phân phó thân binh, “Nhanh đi mời Phòng quân sư tới đây!”

Trương Huyễn lại chắp tay sau lưng ở trong đại trướng trầm ngâm đi qua lại. Ôn Ngạn Bác quả thật tới rất đúng lúc, theo địa bàn mình khống chế mở rộng, nhu cầu của hắn đối với nhân tài càng thêm bức thiết.

Trương Huyễn cũng từng cân nhắc cử hành một lần khoa cử, nhưng Phòng Huyền Linh uyển chuyển khuyên hắn, cử hành khoa cử quá sớm sẽ lọt vào sĩ tộc Hà Bắc chống lại, rất bất lợi đối với hắn tranh thủ sĩ tộc Hà Bắc, phải đợi ngồi vững thiên hạ sau đó cân nhắc công bằng.

Trương Huyễn cũng tán thành Phòng Huyền Linh khuyên bảo, Tùy triều ở một mức độ nào đó là vì thi hành khoa cử động chạm tới lợi ích của đại đa số sĩ tộc mà diệt vong, nhưng khoa cử Tùy triều lại thành toàn Đường triều, Tùy triều trở thành tiên liệt, mà Đường triều trở thành người mở đường.

Hắn và Lý Uyên tranh đoạt thiên hạ, ở trên trình độ rất lớn cũng là tranh đoạt nhân tài.

Lúc này, Phòng Huyền Linh xuất hiện ở cửa lều, cười nói: “Đại soái có chuyện quan trọng tìm ta sao?”

Trương Huyễn gật gật đầu, đem thư của Từ Thế Tích và Ôn Ngạn Bác đưa cho hắn, “Quân sư đọc cái này.”

Phòng Huyền Linh vào đại trướng, tiếp nhận thư đọc, cười nói: “Xem ra cần chúc mừng đại soái rồi.”

“Nhưng hiện tại vấn đề là Ôn Ngạn Bác đã bị La Nghệ giam lỏng, ta đòi La Nghệ thả người như thế nào?”

Phòng Huyền Linh cười cười, “Biện pháp thật ra chỉ hai cái, một cái là trao đổi, dùng tài nguyên đổi người với La Nghệ, cái thứ hai chính là bức bách, ép La Nghệ thả người.”

Trương Huyễn nghĩ nghĩ, hỏi: “Quân sư ý tứ thế nào?”

“Cá nhân ta có khuynh hướng cái sau, cái gọi là ngàn vàng mua xương, đại soái vì nhân tài không tiếc gây chiến, tin tức truyền ra, mới có lợi cực lớn đối với hấp dẫn người trong thiên hạ.”

Trương Huyễn gật gật đầu, đề nghị của Phòng Huyền Linh đã nói đến trên tâm khảm hắn. Lúc này, Trương Huyễn lại nghĩ tới một chuyện, nói với Phòng Huyền Linh: “Lần trước nhắc tới việc khoa cử, tuy hiện tại không thích hợp cử hành khoa cử, nhưng ta cảm thấy chiêu hiền lại không sao. Chúng ta không bằng thiết lập chiêu hiền quán ở Tề quận, mời chào hiền tài thiên hạ, quân sư cảm thấy thế nào?”

Phòng Huyền Linh hơi trầm ngâm một lát, nói: “Nếu đại soái không để ý triều đình dị nghị, thì cũng có thể làm.”

“Mọi việc có được thì có mất, so với mời chào hiền tài, một chút dị nghị thật sự không tính là gì?”

“Một khi đã như vậy, đại soái cứ việc thi hành, ta không có một chút ý kiến.”

Trương Huyễn cười nói: “Chuyện này trở về nói sau, ép La Nghệ thả người mới là việc cấp bách!”

~~~~

Trương Huyễn lập tức hạ lệnh, ba vạn đại quân lập tức tập kết bắc thượng. Ba ngày sau, Thanh Châu Tùy quân vượt Hoàng Hà, đánh đến huyện Cố An. Huyện Cố An là cánh cửa lớn phía nam Trác quận, một khi huyện Cố An thất thủ, Tùy quân liền có thể trực tiếp đánh đến Kế huyện.

Bởi vậy vị trí huyện Cố An cực kỳ quan trọng, La Nghệ ở nơi này bố trí ba ngàn thủ quân, do tâm phúc đại tướng Lý Hành Phương của hắn tọa trấn.

Cùng lúc Tùy quân đến huyện Cố An, La Thọ em trai La Nghệ cũng vừa lúc ở huyện Cố An đốc xúc thành trì mở rộng công trình, đây cũng là quyết định của La Nghệ, cùng với trông cậy vào Lý Uyên, không bằng cân nhắc tự bảo vệ mình như thế nào, vượt ở trước khi Thanh Châu quân bắc chinh, gia cố tăng cao mấy thành trì quan trọng đó là việc lửa sém lông mày.

La Nghệ liền đem đại sự này giao cho huynh đệ La Thọ, nhóm thành trì gia cố đầu tiên có ba cái, một là Trác huyện phía tây, một là huyện Cố An phía nam, một cái nữa là huyện Ung Nô phía đông.

La Thọ mới từ Trác huyện tới, vừa lúc ở huyện Cố An gặp đại quân Thanh Châu quân bắc thượng. Ba vạn Thanh Châu quan tới quá đột ngột, làm thủ quân huyện Cố An không kịp trở tay, La Thọ không kịp rời khỏi, huyện Cố An liền bị bao vây nhiều tầng.

Thủ quân trong huyện thành rối loạn, hơn một ngàn binh sĩ theo Lý Hành Phương thủ ở một chỗ hổng phía đông nam, đoạn tường thành gần một dặm này quá mức cũ nát, vừa mới bị dỡ bỏ toàn bộ, tường mới còn chưa bắt đầu xây, Thanh Châu quân đã đánh đến dưới thành.

Ngàn binh sĩ dùng túi bùn đất đơn giản xây thành công sự phòng ngự cao một trượng, các binh sĩ giơ cung cài tên, khẩn trương nhìn chăm chú vào quân địch ngoài thành.

Lúc này, La Thọ vội vàng đi tới, khẩn trương hỏi: “Có dấu hiệu tiến công không?”

“Trước mắt tạm thời còn chưa.”

Lý Hành Phương thở dài, thấp thỏm lo âu nói: “Ta đã bồ câu đưa thư cho đô đốc, chỉ không biết viện quân tới kịp hay không.”

La Thọ rất hiểu huynh trưởng của mình, dưới tình huống như vậy huynh trưởng khẳng định là giữ Kế huyện, sẽ không đến cứu huyện Cố An, bọn họ chỉ có tự mình nghĩ cách phá vây.

Ngay lúc này, một binh sĩ chạy vội đến, cao giọng bẩm báo: “Tướng quân, đô đốc hồi âm!”

Lý Hành Phương vội vàng tiếp nhận thư bồ câu mở ra. La Thọ cũng ghé lên nhìn kỹ, lòng hai người nhất thời lạnh đi một nửa, trên thư bồ câu chỉ có hai chữ, ‘Phá vây!’

Lý Hành Phương hồi lâu sau mới cười khổ nói: “Mấy vạn đại quân Thanh Châu vây khốn, chúng ta mạnh mẽ phá vây, không biết có thể có mấy người còn sống trở về?”

La Thọ cũng thở dài, “Nhưng hiện tại trừ phá vây, chúng ta không có bất cứ cách nào nữa, chỉ cần đại quân đối phương tiến công một lần, huyện thành sẽ bị chiếm đóng, còn không bằng thừa dịp đối phương chưa hoàn thành bố trí, trực tiếp phá vây ra ngoài.”

Lý Hành Phương nhìn nhìn tường bùn gấp gáp dựng thành, liền gật gật đầu nói: “Tướng quân nói không sai, phá vây nên sớm không nên muộn!”

***

Ba vạn Tùy quân Thanh Châu đem huyện Cố An bao vây nhiều vòng, Trương Huyễn cưỡi trên chiến mã, xa xa nhìn chăm chú vào chỗ hổng của tường thành. Hắn trước đó đã nhận được tình báo của thám báo, La Nghệ đang nắm chặt thời gian sửa chữa tường thành các huyện của Trác quận, cho nên đối với tường thành huyện Cố An xuất hiện lớn một chỗ hổng như vậy cũng không kinh ngạc.

Bên cạnh, La Sĩ Tín vội nói: “Tướng quân, hạ lệnh tiến công, ty chức cam đoan một trận chiến có thể đánh tan thủ quân, giết vào trong huyện thành!”

Trương Huyễn lắc lắc đầu, cười nói: “Ngươi chưa phát hiện vừa rồi binh sĩ phía sau tường túi bùn đều không còn nữa sao? Nếu ta không đoán sai, đối phương sẽ lập tức phá vây.”

Trương Huyễn lập tức ra lệnh: “Truyền lệnh Tô tướng quân bắc thành, nếu quân địch phá vây, không cần chiến đấu bám trụ bọn hắn, để bọn hắn bắc thượng, sau đó từ phía sau đuổi theo!”

Thân binh tuân lệnh chạy vội đi, Trương Huyễn lại ra lệnh: “Lệnh kỵ binh của Bùi tướng quân bắc thượng trước một bước, bày ra thiên la địa võng cho ta, không cho phép bất luận kẻ nào chạy thoát!”

Trương Huyễn lần lượt bố trí, La Sĩ Tín nhất thời có chút nôn nóng, “Đại soái, không có việc của ta sao?”

Bình Luận (0)
Comment