La Nghệ bị nói á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu mới nói: “Không phải ta không thông nhân tình, Tôn Liên Trọng và Dương Hiếu Liêm ta cũng để bọn họ đi, nhưng tiên sinh khác, tiên sinh là người Đường vương chỉ định đòi, nếu Đường vương để tiên sinh đi, ta không có bất cứ ý kiến gì, nhưng ta không thể tự tiện thả người, tiên sinh về nhà suy nghĩ cho kỹ đi!”
La Nghệ lập tức quát: “Người đâu!”
Vài tên thân binh xuất hiện ở dưới sảnh, La Nghệ lạnh lùng nói: “Đưa tiên sinh về nhà nghỉ ngơi, không cho phép bất luận kẻ nào đến quấy rầy Ôn tiên sinh.”
Ôn Ngạn Bác biết mình đã bị giam lỏng, hắn cũng không nói gì, chắp chắp tay liền bước nhanh rời đi.
Nhìn bóng lưng Ôn Ngạn Bác đi xa, sắc mặt La Nghệ cực kỳ khó coi. Nếu không phải nể huynh trưởng hắn là Ôn Đại Nhã, mình nhất định thu thập hắn hẳn hoi, giết một người răn trăm người, xem ai còn dám cò kè mặc cả với mình.
~~~~
Quận Thượng Cốc, một vạn Tùy quân đóng quân ở trong quận trì Dịch huyện thành, do đại tướng Từ Thế Tích thống soái, đây cũng là chỗ hơn người của Trương Huyễn, hắn dùng người thì không nghi người. Tuy Từ Thế Tích đầu hàng Trương Huyễn cũng chưa bao lâu, Trương Huyễn đã để hắn một mình đảm đương một phía, hơn nữa không có giám quân, điều này làm Từ Thế Tích rất cảm động, hắn cũng càng thêm cẩn thận, tận lực phái nhiều người đi hướng phía Trương Huyễn truyền tin bẩm báo, sẽ không để người khác bắt được thóp mình.
Buổi chiều một ngày này, Từ Thế Tích đang ở trong quân doanh tuần tra, bỗng có binh sĩ chạy tới bẩm báo, “Từ tướng quân, một lão giả lưng còng tới ngoài đại doanh, lão nói là U Châu Ôn Ngạn Bác phái lão đến truyền tin cho đại soái!”
Từ Thế Tích ngẩn ra, hắn đương nhiên biết Ôn Ngạn Bác, văn sĩ rất nổi tiếng ở Tịnh Châu, được xưng tài cao cửu đấu, nghe nói người này là quân sư phụ tá của La Nghệ, hắn sao lại truyền tin cho đại soái?
Từ Thế Tích liền bước nhanh về phía ngoài đại doanh. Một lão giả cao tuổi đứng ở cửa đại doanh, lưng cực còng, trong tay chống một cây gậy trúc, đang thò đầu trông mong hướng bên trong đại doanh nhìn nhìn. Binh sĩ chỉ chỉ lão, “Tướng quân, chính là người này.”
Từ Thế Tích đi lên trước nói: “Ta đó là chủ tướng Thanh Châu quân quận Thượng Cốc, lão trượng có chuyện gì?”
“Tề quốc công không ở đây sao?” Lão giả hỏi.
“Đại soái nhà ta trước mắt ở quận Hà Gian, có chuyện gì có thể nói cho ta biết, ta sẽ phái người đi chuyển lời cho đại soái.”
Lão giả chính là người truyền tin Đan thúc Ôn Ngạn Bác phái, lão dùng ba ngày thời gian mới tới Dịch huyện. Lúc này cả nhà Ôn Ngạn Bác đã bị giam lỏng ba ngày, La Nghệ đã phái người đi Trường An truyền tin cho Lý Uyên, xử trí Ôn Ngạn Bác như thế nào, hắn cần được Lý Uyên chỉ thị, ở trước khi nhận được chỉ thị rõ ràng, Ôn Ngạn Bác tạm thời không có gì nguy hiểm.
Nhưng cho dù là vậy, Đan thúc vẫn lòng nóng như lửa đốt. Lão nghe nói Trương Huyễn không ở quân doanh, trên mặt lộ ra biểu cảm cực kỳ thất vọng, nhưng muốn lão lại đi quận Hà Gian, nhắm chừng cũng không có thời gian, lão chỉ đành run run lấy ra thư Ôn Ngạn Bác tự tay viết cho Trương Huyễn.
“Xin tướng quân lập tức phái người đem phong thư này đưa cho Tề quốc công!”
***
Mấy vạn đại quân của Trương Huyễn trước mắt đóng quân ở huyện Hà Gian. Sau khi quét sạch Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức, tiêu diệt Bột Hải hội, Trương Huyễn trước mắt nhiệm vụ chủ yếu là trấn an quan viên các quận huyện, bái phỏng thế gia hào tộc, mau chóng khiến Hà Bắc lòng người ổn định.
Mà tác dụng của Thanh Châu quân là tiếp tục quét sạch đám tàn phỉ nhỏ, phòng ngừa Hà Bắc lại lần nữa bùng nổ nạn phỉ quy mô lớn. Mười mấy cánh quân đều năm trăm người hoạt động ở các quận Hà Bắc, phối hợp quan phủ địa phương tiêu diệt toán phỉ nhỏ còn sót lại, đây là hành động phi thường được lòng người, được quan dân các nơi ủng hộ mãnh liệt.
Trong đại doanh Thanh Châu quân ở huyện Hà Gian, tân nhậm giám sát tầm phóng sứ Tống Chính Bổn đang hướng Trương Huyễn báo cáo tình huống quan viên các nơi nhậm chức.
Tống Chính Bổn và Lăng Kính là hai thủ hạ cũ của Đậu Kiến Đức được Trương Huyễn coi trọng nhất, hai người đều là người rất có tài, ở sau khi đầu hàng Trương Huyễn, rất nhanh đã được Trương Huyễn trọng dụng, Tống Chính Bổn được bổ nhiệm làm giám sát tầm phóng sứ, Lăng Kính thì được bổ nhiệm làm phán quan.
“Đây là đơn kiện ba mươi sáu hương lão liên danh, lên án Cao Dương huyện lệnh Hà Lân làm hại dân chúng, giả mượn triều đình lén trưng thu thuế má nặng nề, huynh trưởng em vợ hắn ngang ngược chiếm mấy trăm khoảnh ruộng tốt, ty chức cũng đã tiến hành xác minh, trừ phóng hỏa thiêu hủy Bạch Ngọc tửu quán còn chưa tra được chứng cớ, điều tố cáo khác trên cơ bản đều là thật.”
Trương Huyễn khoanh tay đứng ở trước lều, trầm ngâm không nói thật lâu. Thật lâu sau, hắn hỏi: “Ý tứ giám sát thế nào?”
Tống Chính Bổn trầm ngâm một phen, chậm rãi nói: “Hiện tại quan viên các quận Hà Bắc đều đang chú ý nhất cử nhất động của đại soái, nếu nói ăn hối lộ trái pháp luật, ta nhắm chừng đại bộ phận quan viên đều khó trốn trách nhiệm, dù sao triều đình đã thời gian rất lâu không quản đến Hà Bắc. Đại soái nắm giữ Hà Bắc không lâu, căn cơ bất ổn, nếu động tác quá lớn chỉ sợ sẽ khiến Hà Bắc bất ổn, ty chức đề nghị ghi lại trong hồ sơ, sau thu thì tính sổ.”
Trương Huyễn thở dài, “Chỉ sợ tha hắn, quan trường là ổn
Lại tổn thương lòng dân, hơn nữa cho quan trường Hà Bắc một cái ám chỉ rất không tốt. Chữa bệnh mới có thể cứu người, phát hiện bệnh không chữa, sẽ chỉ làm lỡ bệnh nhân khác.”
Nói đến đây, Trương Huyễn lại trầm mặc một lát, quay đầu nói với Tống Chính Bổn: “Ta vẫn câu nói kia, thủ đoạn sét đánh, mới thể hiện lòng dạ Bồ Tát. Huyện lệnh này có thể dùng cớ khác xử phạt, ví dụ như tư thông Cao Ly, cả nhà nam tử đều xử trảm, tài sản tịch thu toàn bộ, giết một dọa một trăm!”
Tống Chính Bổn vui vẻ gật đầu nói: “Đại soái cách này không tồi, đã có thể chấn nhiếp quan trường Hà Bắc, lại không đến mức dẫn tới khủng hoảng, đồng thời cũng có thể bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng, có thể nói một mũi tên bắn ba con chim, ty chức tán đồng.”
“Chuyện này ngươi đi xử trí đi! Quyền giám sát, ta sẽ bảo quân đội huyện Cao Dương giúp đỡ.”
“Ty chức tuân lệnh!”
Tống Chính Bổn thi lễ lui xuống, Trương Huyễn lập tức viết một phần thủ lệnh, giao cho thân binh đi tìm La Sĩ Tín.
Lúc này, Trương Huyễn nhìn thoáng qua một thân binh bên cạnh muốn nói lại thôi, hỏi: “Chuyện gì?”
Thân binh tiến lên thi lễ, đem một ống thư trình cho Trương Huyễn, “Đây là Từ tướng quân từ quận Thượng Cốc đưa tới, nói là tình báo khẩn cấp.”
Trương Huyễn lập tức từ trong ống trúc đổ ra hai phong thư, một phong thế mà là thư U Châu Ôn Ngạn Bác viết cho mình, Trương Huyễn không khỏi ngẩn ra, hắn lại mở ra một phong thư khác, đây lại là thư của Từ Thế Tích.
Trương Huyễn mở thư đọc qua một lần, hắn lập tức đặt thư xuống, lại mở ra thư của Ôn Ngạn Bác, vội vàng đọc lướt, không khỏi vừa kinh ngạc vừa vui. Ôn Ngạn Bác hy vọng có thể góp sức cho mình.