Liên tục hai ngày, Ôn Ngạn Bác đều ở lỳ trong nhà không ra ngoài. Lúc này, cửa thư phòng mở ra, thê tử Bùi thị bưng một ly trà đi đến. Thê tử của Ôn Ngạn Bác không phải xuất thân Văn Hỉ Bùi thị, mà là Hà Đông Bùi thị, là cháu gái Bùi Tịch. Nàng tuy xuất thân tiểu thư khuê các, lại rất hiền lành, cho dù trải qua cuộc sống nghèo khó với trượng phu, nàng cũng không có câu oán hận.
Bùi thị đem trà đặt lên bàn, rất lo lắng hỏi: “Phu quân hình như có tâm sự?”
Ôn Ngạn Bác yên lặng gật gật đầu, thở dài nói: “Ta không muốn đầu nhập vào Lý Uyên, ta muốn đi quận Bắc Hải, đây tuy là ý tứ phụ thân, nhưng bản thân ta cũng đã cân nhắc rất lâu.”
Bùi thị nhất thời hiểu ra. Cả thành đều đang thảo luận La Nghệ đã đầu hàng Trường An, thì ra trượng phu không muốn theo La Nghệ đi Trường An. Nàng nắm tay trượng phu cười nói: “Phu quân đã làm ra quyết định, vậy chúng ta mau chóng rời khỏi.”
Ôn Ngạn Bác cười khổ lắc đầu, “Sự việc không đơn giản như vậy. Nàng chưa phát hiện đằng trước đằng sau nhà chúng ta bỗng tăng thêm không ít người làm ăn nhỏ sao?”
Bùi thị cả kinh. “Thì ra bọn họ là ——
“Bọn họ là người La Nghệ phái tới giám thị ta. La Nghệ trước võ sau văn, còn tạm thời chưa để ý tới ta được, nhưng hắn sẽ tuyệt không cho phép ta rời đi, chỉ cần ta vừa ra khỏi cửa, ta sẽ bị bọn họ mang đi, ta là phiền lòng vì chuyện này.”
Bùi thị nghĩ nghĩ nói: “Vậy phu quân cứ đơn giản nói rõ cho La đô đốc, chúng ta muốn về quê, không muốn đi Trường An làm quan, sau đó chúng ta về quê trước. Sau đó lại tìm cơ hội đi quận Bắc Hải.”
Ôn Ngạn Bác nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Đó là nương tử không biết cách sống của La Nghệ, người này lòng nghi ngờ rất nặng, hắn sẽ không dễ dàng thả ta đi. Cho dù ta muốn về quê, cũng phải ký tên đồng ý ở trên thư nguyện trung thành trước. Đại trượng phu một lời nói đáng ngàn vàng, ta đã ký tên đồng ý, thì không có sự lựa chọn nữa. Mà nếu ta không chịu, vậy ta cũng đừng mơ rời khỏi U Châu một bước.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
Ôn Ngạn Bác chắp tay sau lưng đi vài bước, trầm ngâm một lát rồi nói: “Chỉ có một cách, thừa dịp hiện tại La Nghệ còn chưa trở mặt, bảo Đan thúc thay ta đem thư đưa đi.”
Đan thúc Ôn Ngạn Bác nói là một lão gia nhân Ôn gia, khoảng sáu mươi tuổi, đã ở Ôn gia bốn mươi năm, hai năm qua lưng quá còng, Ôn Ngạn Bác đang cân nhắc đưa lão về quê dưỡng lão, vừa lúc mượn cơ hội này để lão đưa một phong thư giúp mình.
Ôn Ngạn Bác lập tức viết một phong thư, lại dặn lão vài câu, liền bảo Đan thúc làm bộ như ra ngoài mua đồ ăn, rời khỏi cửa nhà. Quả nhiên không ra ngoài Ôn Ngạn Bác dự kiến, hiện tại La Nghệ còn chưa trở mặt, phái người tới chỉ là giám thị Ôn Ngạn Bác cùng vợ con hắn, đối với gia nhân của hắn thì mặc kệ, để Đan thúc thuận lợi rời khỏi Kế huyện, thuê một chiếc xe la đi hướng quận Thượng Cốc.
Đan thúc vừa mới rời đi không đến một canh giờ, vài tên thân binh của La Nghệ xuất hiện ở trước cửa nhà Ôn Ngạn Bác. Thân binh cầm đầu khom người cười nói: “Đô đốc mời tiên sinh đi công sở một chuyến!”
Ôn Ngạn Bác gật gật đầu, theo thân binh đi công sở của đô đốc.
Hai ngày qua tâm tình La Nghệ thực sự không tệ, đại bộ phận tướng lĩnh đều đồng ý theo hắn đầu hàng Lý Uyên, tuy vẫn có tướng lĩnh cá biệt không chịu đáp ứng, nhưng đã không ảnh hưởng đại cục. Nhưng đến chỗ quan văn, tựa như bắt đầu có lực cản, chủ bộ Tôn Liên Trọng của La Nghệ tỏ thái độ đầu tiên muốn về nhà phụng dưỡng song thân, ngay sau đó lục sự tham quân Dương Hiếu Liêm cũng không chịu đầu hàng Lý Uyên. Liên tục hỏi năm người, chỉ có một người tỏ rõ thái độ đồng ý theo hắn đầu hàng Trường An, trong lòng La Nghệ bắt đầu có chút không thoải mái.
Lúc này, có thân binh ở ngoài cửa bẩm báo, “Đô đốc, Ôn tiên sinh đến rồi.”
“Mau mau mời hắn vào!”
La Nghệ tuy phái người giám thị nơi ở của Ôn Ngạn Bác, nhưng cũng không phải chuyên môn nhằm vào Ôn Ngạn Bác, mà là mỗi một quan viên quan trọng đều phái người giám thị phủ đệ. La Nghệ cũng không phải quá lo lắng Ôn Ngạn Bác, dù sao sứ giả của Lý Uyên chính là huynh trưởng Ôn Đại Nhã của Ôn Ngạn Bác, Ôn Ngạn Bác hẳn là vấn đề không lớn, cho nên La Nghệ cũng không hỏi hắn trước, mà là hỏi quan văn khác trước.
Một lát sau, Ôn Ngạn Bác vào phòng, khom người thi lễ, “Tham kiến đô đốc!”
“Nghe nói tiên sinh hai ngày qua bệnh nhẹ, đỡ hơn chút nào chưa?” La Nghệ thân thiết hỏi.
“Đa tạ đô đốc quan tâm, đã khỏe rồi.”
“Vậy thì tốt, ta nơi này còn có chút nhân sâm lâu năm không tệ, tiên sinh cần tẩm bổ chút, ta một lát nữa phái người đưa đi.”
“Cái này không cần, ta từ nhỏ đã không chịu được tẩm bổ, tâm ý đô đốc xin nhận, nhân sâm quả thật không cần.”
La Nghệ thấy hắn không chịu lấy, liền cười cười không kiên trì nữa. Hắn thoáng trầm ngâm một chút liền nói: “Tiên sinh hẳn là biết, ta đã quay sang nguyện trung thành Trường An, đương nhiên cũng là Đại Tùy, với mọi người mà nói cũng không khác nhau. Các tướng lĩnh đều lần lượt tỏ vẻ đồng ý theo ta tiếp tục chiến đấu, đại bộ phận quan văn cũng không có ý kiến, nhưng ta vẫn cần lần lượt xác nhận, ta nghĩ chỗ tiên sinh hẳn là không khác đâu nhỉ!”
Ôn Ngạn Bác không biết nên trả lời như thế nào, nhưng có một điểm hắn biết rõ, hắn phải không chút hàm hồ, bày tỏ rõ thái độ của mình không có nghĩa khác, không thể cho La Nghệ đường sống tưởng tượng.
Ôn Ngạn Bác lắc lắc đầu, “Ta và huynh trưởng chí hướng khác nhau. La đô đốc, rất xin lỗi, ta không thể tiếp nhận quyết định trung thành Trường An.”
“Cái gì?”
Sắc mặt La Nghệ nhất thời âm trầm xuống, “Ta không hiểu ý tứ tiên sinh, vì sao không muốn.”
“Ai cũng có chí hướng, ta không tán đồng quý tộc Quan Lũng, không muốn trung thành với họ, chỉ đơn giản như vậy.”
La Nghệ chắp tay sau lưng đi đến trước cửa sổ, sau một lúc lâu, hắn lạnh lùng nói: “Ngươi là muốn đầu hàng Trương Huyễn sao?”
“Chưa nói tới đầu hàng, ta chỉ là muốn tận một phần sức vì dân chúng Hà Bắc, nếu Trương Huyễn không chê ta ngu dốt, ta cũng đồng ý làm nhân viên một huyện Hà Bắc.”
Ôn Ngạn Bác nói rất thẳng, hắn chuẩn bị bán sức cho Trương Huyễn, nhưng hắn cũng để lại một chút đường sống, chỉ muốn làm quan địa phương Hà Bắc.
Nhưng La Nghệ biết tài hoa của Ôn Ngạn Bác, không phải quan địa phương đơn giản như thế, nhất định sẽ trở thành Phòng Huyền Linh thứ hai. Hắn như thế nào cũng sẽ không đem Ôn Ngạn Bác thả cho Trương Huyễn, càng quan trọng hơn là, Lý Uyên ở trong thư điểm danh đòi Ôn Ngạn Bác, nếu mình đem hắn thả chạy, hướng Lý Uyên ăn nói như thế nào?
La Nghệ hừ mạnh một tiếng nói: “Nếu ta không để ngươi đi thì sao?”
Ôn Ngạn Bác thản nhiên nói: “Đem ta giữ lại ta cũng sẽ không trung thành với Lý Uyên, giữ ta lại có ý nghĩa gì? Ta cùng đô đốc quen nhau một thời gian, vì sao không thuận nước giong thuyền, ít nhất khiến ta còn nhớ ân đức của đô đốc.”