Lý Uyên đã nói thẳng thắn thành khẩn như vậy trong thư, La Nghệ cũng không hàm súc nữa. Hắn chậm rãi nói: “Ôn tham quân hẳn cũng biết, Trương Huyễn vừa mới diệt Bột Hải hội và Đậu Kiến Đức, hiện tại Hà Bắc trừ U Châu đều là địa bàn của hắn, thậm chí bao gồm Liêu Đông, hắn một bước tiếp theo tất nhiên là nhằm vào U Châu. Ta muốn biết, nếu ta tiếp nhận Trường An chiêu an, một khi Trương Huyễn dẫn quân quy mô tiến công U Châu, quân đội Đường vương sẽ rời Tỉnh hình đến tiến công Hà Bắc, từ phía tây kiềm chế Trương Huyễn hay không?”
Ôn Đại Nhã ở trước khi đi từng đặc biệt thảo luận việc này với Lý Uyên, Lý Uyên và Bùi Tịch đều cho rằng, cho dù bọn họ xuất binh Tỉnh hình, U Châu vẫn không giữ được. Trương Huyễn thực lực quá cường đại, huống chi Lưu Vũ Chu uy hiếp nghiêm trọng sự an toàn của Thái Nguyên.
Chỉ là bọn hắn cần gấp một cánh quân từ phía bắc kìm chế Lưu Vũ Chu, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có U Châu quân của La Nghệ thích hợp nhất, nhưng bọn hắn tuyệt đối không thể đem mục đích chân thật nói cho La Nghệ, chỉ có thể từ góc độ La Nghệ đến trấn an hắn.
Ôn Đại Nhã cười nói: “Chúng ta sở dĩ đến liên hệ La đô đốc, đương nhiên là hy vọng có thể được U Châu khối yếu địa chiến lược này ở Hà Bắc, để chúng ta tương lai thống nhất Hà Bắc cắm cơ sở. Cho nên nếu Thanh Châu quân bắc thượng, chúng ta tuyệt đối sẽ không đứng nhìn, nhất định sẽ dốc sức kìm chế bọn họ, hoặc đi Tỉnh hình, hoặc đi Phũ Khẩu hình, thậm chí tấn công quận Hà Nội, vô luận như thế nào, quân đội chúng ta nhất định sẽ xuất hiện ở Hà Bắc.”
La Nghệ luôn khôn khéo giả dối, hắn sao có thể bởi vì hai câu nói xuất binh của Ôn Đại Nhã đã tin là thật. Với Lý Uyên mà nói, có được U Châu tất nhiên vui sướng, nhưng không lấy được cũng không có tổn thất gì, cho nên La Nghệ vẫn có chút hoài nghi đối với thành ý xuất binh của Lý Uyên, Lý Uyên sẽ vì U Châu mà dốc quân cả nước quyết liệt với Trương Huyễn sao? Hiển nhiên sẽ không.
Trong lòng La Nghệ cười lạnh hai tiếng, lại hỏi: “Nếu quân đội Đường vương không thể kiềm chế đại quân Trương Huyễn bắc thượng, lại nên như thế nào?”
Ôn Đại Nhã vẫn không chút hoang mang nói: “Nếu La đô đốc thật sự không giữ được U Châu, cũng có thể dẫn quân tây tiến, từ Phi Hồ hình vào quận Nhạn Môn, quân đội Tịnh Châu sẽ tiếp ứng U Châu quân nam hạ. Chúng ta sẽ cho La đô đốc một nơi an trí lâm thời, đợi thời cơ chín muồi, lại ủng hộ La đô đốc phản công U Châu.”
Câu này đã tương đối thực tế, La Nghệ cũng biết đây là thành ý lớn nhất Lý Uyên có thể làm được rồi, mà mình cũng có một đường lui.
La Nghệ liền không quấn lấy chuyện Lý Uyên xuất binh nữa, lại cười hỏi: “Trong thư Đường vương hứa hẹn phong ta quan lớn hậu tước, có thể nói rõ thêm hay không, ta muốn biết thành ý của Trường An rốt cuộc là cái gì?”
“Xin La đô đốc yên tâm!”
Ôn Đại Nhã hạ thấp người nói: “Bởi vì quan tước cần do thiên tử hạ chỉ sắc phong, cho nên Đường vương không tiện nói rõ, sẽ tuyệt đối không làm La đô đốc thất vọng.”
La Nghệ thoáng sửng sốt một chút, lúc này mới phản ứng lại, không phải thiên tử Giang Đô, mà là Nghĩa Ninh đế Lý Uyên lập. Hắn truy hỏi tiếp: “Rốt cuộc là cái gì?”
Ôn Đại Nhã mỉm cười, “Thiên tử sẽ gia phong La đô đốc làm Tả Dực vệ đại tướng quân, ban tước Bắc Bình quận vương, khai phủ nghi đồng tam ti. Thánh chỉ ta đã mang đến, nếu La đô đốc đồng ý tiếp nhận, ta liền chính thức tuyên chỉ.”
Kết quả này khiến La Nghệ mừng rỡ, hắn vốn cho rằng sẽ phong mình Yến quốc công, lại không ngờ là phong vương, ra ngoài hắn dự kiến rất nhiều. La Nghệ tâm thần kích động, thiếu chút nữa đáp ứng, nhưng hắn hơi bình tĩnh lại một chút, liền cười nói: “Ta trên nguyên tắc có thể tiếp nhận, nhưng hôm nay không phải ngày tuyên chỉ, sáng mai ta chính thức trả lời tham quân, đồng thời sẽ tiếp nhận ý chỉ.”
Ôn Đại Nhã biết La Nghệ còn cần cân nhắc một lần, liền cười gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, ta sáng mai chờ tin tức tốt của đô đốc.”
La Nghệ phái người đem Ôn Đại Nhã đưa đi chỗ khách quý nghỉ ngơi, lại vội vàng bảo thân binh đi đem huynh đệ La Thọ tìm đến.
La Thọ là em ruột La Nghệ, đương nhiệm Bắc Bình quân sứ, dẫn năm ngàn quân trấn thủ Du quan, bởi vì Thanh Châu quân tiến công quận Thượng Cốc, La Nghệ lo Trương Huyễn muốn tiến công quy mô U Châu, liền đưa thư bồ câu đem năm ngàn quân của La Thọ khẩn cấp điều đến, La Thọ cũng là buổi chiều hôm nay mới chạy tới Kế huyện.
Không bao lâu, La Thọ vội vàng tới công sở đô đốc. Bộ dạng hắn rất giống La Nghệ, vừa vào cửa đã cười nói: “Ta vừa nghe nói Lý Uyên phái sứ giả đến, phải không?”
La Nghệ gật gật đầu, liền đem điều kiện của Ôn Đại Nhã lần lượt nói cho huynh đệ, cuối cùng nói: “Ta hiện tại đã có bảy phần đồng ý, chỉ là vẫn có một chút do dự, muốn đệ giúp ta lấy một cái chủ ý.”
La Thọ là quân nhân điển hình, làm việc quyết đoán, mạnh mẽ vang dội, không đa nghi như La Nghệ. Hắn nghĩ một chút, cười nói: “Nếu viết thư bảo Ngọc Lang đi khuyên bảo Trương Huyễn, đại ca cảm thấy Trương Huyễn sẽ nhượng bộ không?”
La Nghệ lắc lắc đầu, “Đầu tiên ta không biết tiểu tử khốn kiếp đó hiện ở nơi nào, nhưng cho dù nó đi tìm Trương Huyễn, Trương Huyễn cũng sẽ tuyệt không vì giao tình cá nhân bỏ qua U Châu, cho dù Lô gia quan hệ cũng không được, một điểm này trong lòng ta rất rõ.”
“Một khi đã như vậy, huynh trưởng còn có đường ra khác sao?”
La Nghệ trầm mặc một lát, rốt cuộc thở dài một tiếng, “Đệ nói đúng, ta thật ra đã không còn sự lựa chọn.”
~~~~
Tháng sáu năm Đại Nghiệp thứ mười ba, U Châu đô đốc La Nghệ chính thức tiếp nhận Trường An Nghĩa Ninh hoàng đế sắc phong, đầu hàng Đường vương Lý Uyên, hắn sau đó liền đổi mới cờ xí U Châu quân, tuyên bố thừa nhận Trường An là thiên hạ chính thống, không trung thành với triều đình Giang Đô nữa.
Ôn Đại Nhã cũng không nán lại lâu ở Kế huyện. Hắn sau khi chứng kiến La Nghệ đổi cờ, liền vội vàng rời U Châu về Trường An. La Nghệ đồng thời bảo trưởng sử Trương Công Cẩn theo Ôn Đại Nhã đi Trường An, thay mình truyền tin cho Lý Uyên.
Tuy đã đổi cờ, nhưng La Nghệ còn có một loạt sự việc cần làm. Bản thân hắn đã đầu hàng Lý Uyên, nhưng một đám quan văn võ tướng dưới trướng hắn lại chưa tỏ thái độ, khiến La Nghệ rất đau đầu, hắn còn cần lần lượt nói chuyện với bọn họ, bảo đảm sẽ không sinh loạn.
Hai ngày qua Ôn Ngạn Bác tâm sự nặng nề, ngay cả huynh trưởng hắn Đại Nhã rời đi hắn cũng không đến tiễn, lấy cớ sinh bệnh ở trong nhà. La Nghệ đầu hàng Lý Uyên ở trong dự kiến của Ôn Ngạn Bác, với La Nghệ mà nói, nếu kiên quyết không chịu đầu hàng Trương Huyễn, như vậy đầu hàng Lý Uyên quả thật là lựa chọn tốt nhất, nhưng mình làm sao giờ? Ôn Ngạn Bác hắn không phải nô bộc của La Nghệ, hắn cần phải có lựa chọn của mình.