Trương Khải đứng sững sờ một lúc lâu, cuối cùng suy sụp ngồi xuống. Hắn ôm đầu hỏi: “Các ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì?”
“Thuốc Vũ Văn Trí Cập dặn dò ngươi phối xong chưa?”
Trương Khải ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lý Thanh Minh.”Thì ra các ngươi đã biết hết!”
“Ta luôn chú ý tiến triển của các ngươi. Nói thẳng, chúng ta có thể sẽ không cản trở các ngươi hành động, chúng ta cũng vui vẻ thấy nó hoàn thành, ta chỉ là phụng lệnh đại soái muốn biết nhất cử nhất động của các ngươi. Trương y chính, hy vọng ngươi có thể phối hợp chúng ta.”
Trương Khải cúi đầu không nói một lời. Hắn vốn chỉ là vì trả Vũ Văn Thuật nhân tình cùng với về nhà đoàn tụ cùng vợ con, hiện tại vợ con đã rơi vào tay Thanh Châu quân, nhân tình của Vũ Văn Thuật cũng trở nên không quan trọng gì.
Sau một lúc lâu, hắn thở dài, “Ta tựa như đã không còn sự lựa chọn?”
Lý Thanh Minh gật gật đầu, “Ngươi quả thật không còn sự lựa chọn.”
“Được rồi! Ta cùng có thể phối hợp các ngươi, nhưng ta muốn biết, sau khi xong việc ta có thể nhận được cái gì?” Trương Khải ở trên vấn đề ích lợi tuyệt không hàm hồ.
“Làm điều kiện, tương lai ngươi sẽ gặp vợ con, mặt khác, ngươi cũng có thể tránh được tội hành thích vua. Trương y chính, hai điều kiện này cũng không bạc trong lòng ngươi hẳn là rõ.”
Trương Khải lặng lẽ gật đầu. Trong lòng hắn đương nhiên hiểu, vô luận là ai bắt được bọn họ, đều sẽ lấy tội hành thích vua giết bọn hắn tranh thủ thanh danh thiên hạ, Lý Thanh Minh đáp ứng để hắn thoát khỏi tội hành thích vua, điều kiện này quả thật không tệ.
Tuy hắn đã phối hợp Thanh Châu quân, chẳng khác nào bán đứng Vũ Văn Trí Cập và Nguyên Mẫn, nhưng hiện tại hắn đã không còn sự lựa chọn.
Trương Khải nuốt ngụm nước miếng hỏi: “Ta đáp ứng các ngươi!”
Lý Thanh Minh mở ra một phần thư nguyện trung thành, cười nói: “Đây là văn thư nguyện trung thành đại soái nhà ta, hy vọng ngươi kí tên và in dấu tay, sau đó ngươi đã là người của Thanh Châu quân chúng ta, thân gia tính mạng của ngươi đều sẽ được Thanh Châu quân chúng ta bảo hộ.”
Trương Khải tay run rẩy ở trên thư nguyện trung thành ký tên mình, rồi in xuống dấu tay.
Lý Thanh Minh thu hồi thư nguyện trung thành, cười nói: “Chúng ta nói về Nguyên gia một chút đi! Nghe nói Nguyên Lễ cũng đã bị điều đến Giang Đô. Ta muốn biết Nguyên gia còn có ai cũng đến đây?”
~~~~
Tin tức Lý Uyên đánh vào Quan Trung và chiếm lĩnh Trường An làm trên dưới Kiêu Quả quân lòng người hoảng sợ, binh sĩ Kiêu Quả quân phần lớn là người Quan Trung. Đây cũng là một chỗ làm người ta khó có thể lý giải của Dương Quảng.
Địa khu hắn chán ghét nhất, đối địch nhất là Trường An Quan Trung, nơi đó là hang ổ của quý tộc Quan Lũng. Khi Vũ Văn Thuật một lần nữa xây dựng lại Kiêu Quả quân, phương án cuối cùng Dương Quảng phê chuẩn vẫn là binh sĩ Quan Trung chiếm đại đa số, một mặt là thế lực quân đội truyền thống ảnh hưởng, một mặt khác cũng bởi vì binh sĩ tinh nhuệ nhất phần lớn đến từ Quan Trung.
Đối với Dương Quảng theo đuổi hoàn mỹ mà nói, binh sĩ tinh nhuệ nhất cũng thành lựa chọn tất nhiên của Dương Quảng.
Từ sau khi tin tức Lý Uyên công chiếm Quan Trung và Trường An truyền tới Giang Đô, không ngừng có binh sĩ đào vong, Dương Quảng vì thế hạ tử lệnh, sai Trần Lăng phụ trách đuổi bắt binh sĩ đào vong, một khi bắt được lập tức chém không tha.
Tuy như thế, giết chóc vẫn không thể ngăn lại làn sóng binh sĩ đào vong, binh sĩ đào vong kết đội, thậm chí ngay cả Hổ bí lang tướng và Hổ Bí nha tướng tướng lĩnh cao cấp như vậy cũng đào vong theo.
Ở dưới cửa thành Giang Đô đã treo năm cái đầu của Hổ bí lang tướng, bao gồm Đậu Hiền cháu họ Đậu Uy cũng bị giết.
Buổi chiều một ngày này, Bùi Củ thấp thỏm lo âu tới trước ngự thư phòng, nơi này hiện tại đã thành chỗ Dương Đàm xử lý triều chính, Dương Quảng trên cơ bản không hỏi chính sự, trừ quân sự tất cả công việc lớn nhỏ đều do Dương Đàm quyết định.
Bùi Củ phải nghĩ cách ngăn lại làn sóng đào vong, một mặt khác, nguy hiểm cũng đã lửa sém lông mày, hắn phải nghĩ cách tự bảo vệ mình.
Bùi Củ ở trước ngự thư phòng đợi một lát, một hoạn quan chạy ra, khom mình hành lễ nói: “Thái tôn mời Bùi công đi vào!”
Bùi Củ sửa sang lại mũ áo một phen, bước nhanh đi lên bậc thang, đi vài bước lại thấp giọng hỏi hoạn quan: “Thái tôn hiện tại khỏe không?”
Hoạn quan lắc đầu, “Bùi công tốt nhất đừng nhắc việc Quan Trung.”
Trong lòng Bùi Củ ảm đạm, hiện tại thế cục Đại Tùy có thể nói đại thế đã mất, hiện tại triều đình trừ Giang Đô và Lạc Dương hai tòa thành trì, bọn họ đã không còn địa bàn.
Hơn nữa hiện tại liên hệ của Giang Đô và Lạc Dương đã đoạn tuyệt. Từ sau khi quân Ngoã Cương thành lập đội bắn ưng, chim ưng đưa thư liên hệ Lạc Dương cùng Giang Đô cũng hầu như bị bắn giết hết, người truyền tin thì càng không qua được, một tin tức cuối cùng bọn họ nhận được đó là Lý Uyên công chiếm Trường An, lập Đại vương Dương Hựu làm đế, tôn thiên tử bên này là thái thượng hoàng.
Tuy triều đình yêu cầu phong tỏa tin tức, nhưng tin tức vẫn không chân mà chạy, truyền khắp Giang Đô thành và trong ngoài Kiêu Quả quân, làm trên dưới ba quân lòng người hoảng sợ, không riêng gì quân đội, trong triều đình lòng người cũng hỗn loạn, triều chính hầu như ở trạng thái tạm dừng.
Bùi Củ không biết Yến vương Dương Đàm hiện tại là trạng thái gì, nhưng từ vẻ mặt hoạn quan đến xem, tâm tình Dương Đàm khẳng định rất bất ổn, một điểm này hầu như không cần nghi ngờ.
Bùi Củ theo hoạn quan đi vào ngự thư phòng, chỉ thấy Dương Đàm chắp tay sau lưng đứng ở trước bản đồ, chăm chú nhìn bản đồ xã tắc Đại Tùy thật lâu không nói. Trong lòng Bùi Củ thở dài một tiếng, tiến lên khom người thi lễ, “Lão thần tham kiến điện hạ!”
Dương Đàm chưa quay đầu, thản nhiên hỏi: “Bùi công cảm thấy Hà Bắc còn thuộc về Đại Tùy chúng ta không?”
Bùi Củ giờ mới phát hiện trên bản đồ dán không ít đánh dấu màu vàng, quận huyện thuộc về Đại Tùy sẽ dán một cái nhãn, trừ Giang Đô cùng Lạc Dương, nhãn khác đều tập trung ở biên cương, trong tay Dương Đàm cầm mấy cái nhãn, tựa như có chút chần chờ.
Bùi Củ vội nói: “Mặc kệ chúng ta chỉ huy được Trương Huyễn cùng quân đội của hắn hay không, nhưng ít ra hắn chưa đổi màu cờ, hắn vẫn tiếp nhận thiên tử sắc phong, cho nên lão thần cho rằng, địa khu hắn khống chế, hẳn vẫn thuộc về ranh giới Đại Tùy, Trương Huyễn cũng là Tùy thần.
Dương Đàm giơ lên nhãn hướng Hà Bắc dán tới, nhưng hắn cuối cùng bỏ qua, lắc lắc đầu nói: “Tùy thần trên danh nghĩa không có nửa điểm ý nghĩa, không tính cũng được!”
Bùi Củ không dám giải thích nữa, chỉ đành khom người không nói. Lúc này, Dương Đàm ngồi trở lại vị trí của mình, cười hỏi: “Bùi công có chuyện gì sao?”
“Lão thần là tới thương lượng với điện hạ một chút việc ổn định lòng quân, hiện tại lòng quân rất bất ổn, rất dễ tạo thành quân đội bất ngờ làm phản, chúng ta phải mau chóng ổn định lòng quân.”