Ở cùng lúc thiên tử Dương Quảng và Ngu Thế Cơ bí mật thảo luận kế sách ứng đối Lý Uyên, Tiêu hoàng hậu vội vàng đi đến ngoài điện, nói với vài tên ngự y đang trực: “Thánh thượng chỉ là bệnh nhẹ, hiện tại đã khôi phục khỏe mạnh, không cho phép đi ra ngoài tuyên dương lung tung, mọi người nghe thấy chưa?”
Vài tên ngự y vội vàng khom người thi lễ, “Xin hoàng hậu nương nương yên tâm, chúng ta sẽ tuyệt không ra ngoài nói lung tung!”
Mọi người hành lễ rời đi, Tiêu hoàng hậu vẫn không yên tâm, lại lệnh người ta đi đem ti cung Ngụy thị tìm đến.
Ngụy thị là cung nữ tuổi khoảng ngoài bốn mươi, hầu hạ Dương Quảng đã gần ba mươi năm, từ một tiểu cung nữ từng bước một trở thành nhân vật thực quyền thứ hai trong hậu cung gần với Tiêu hậu.
Thực quyền của Ngụy thị đến từ sự tín nhiệm của thiên tử Dương Quảng đối với nàng, từ sau khi Dương Quảng sa vào tửu sắc, ngay cả Tiêu hoàng hậu cũng không gặp được hắn, toàn bộ ăn ngủ nghỉ của Dương Quảng đổi do Ngụy thị phụ trách. Chính là ở dưới Ngụy thị tỉ mỉ an bài, Dương Quảng một năm qua có một loại cuộc sống mơ mơ màng màng, khiến Tiêu hoàng hậu cực kỳ oán hận đối với Ngụy thị, lại không thể làm gì được nàng ta.
Không bao lâu, tiểu hoạn quan đi truyền tin chạy tới bẩm báo, “Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, Ngụy ti cung nói thân thể nàng không khoẻ, không thể tới gặp nương nương, chỉ có thể để hôm khác lại hướng hoàng hậu nương nương thỉnh tội!”
Tiêu hoàng hậu giận dữ, “Tiểu tỳ lại dám vô lễ như thế, người đâu! Bắt ả tới cho bản cung.”
Lúc này, một cung nữ vội vàng hướng Tiêu hoàng hậu nói nhỏ vài câu, Tiêu hoàng hậu ngẩn ra, lập tức kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói là thực?”
Cung nữ quỳ xuống nói: “Tỳ nữ nói câu nào cũng là thật, tây cung sớm truyền ra, chỉ là thánh thượng không biết mà thôi.”
Tiêu hoàng hậu lâm vào trong trầm ngâm, hoạn quan chuẩn bị đi truyền lệnh thấy tình thế không đúng, cũng không dám đi truyền lệnh bắt người.
Cung nữ nói cho Tiêu hoàng hậu, ti không Ngụy thị này và Vũ Văn Trí Cập quan hệ không bình thường, buổi tối mỗi ngày đều đi gặp Vũ Văn Trí Cập, điều này thực sự khiến Tiêu hoàng hậu cảm giác rất chấn động.
Ngụy thị này không có tư sắc gì hơn người, tuổi cũng đã lớn, Vũ Văn Trí Cập không có khả năng ham sắc đẹp của nàng ta, bọn họ ban đêm gặp gỡ nhất định là có mưu đồ khác.
Tiêu hoàng hậu đứng dậy muốn đi mật cáo thiên tử, nhưng nghĩ lại, thiên tử rất tín nhiệm đối với Ngụy thị, mình nếu không có chứng cớ khẳng định không bắt được Ngụy thị, ngược lại sẽ rút dây động rừng, không bằng lấy được chứng cớ trước rồi nói sau.
Nghĩ đến đây, Tiêu hoàng hậu gọi tới mấy cung nữ tâm phúc, hướng bọn họ thấp giọng dặn vài câu.
~~~~
Tuy Tiêu hoàng hậu hạ lệnh nghiêm mật phong tỏa tin tức thiên tử phát bệnh, nhưng tin tức thiên tử bệnh nặng vẫn không chân mà chạy, trong cung ngoài cung nghị luận ầm ầm, rất nhiều người cực kỳ lo lắng, bên ngoài lòng quân bất ổn đã là sự thật không tranh cãi. Hiện tại ngay cả thị vệ cung đình cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
Màn đêm còn chưa buông xuống, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi ra khỏi nội cung, dừng ở trước một trụ sở. Một người phụ nữ trang phục cung đình hơn bốn mươi tuổi do mấy cung nữ đỡ đi ra khỏi xe ngựa, nàng ta là ti cung Ngụy thị tay nắm quyền lớn ở nội cung, có lẽ là bởi lớn tuổi, Ngụy thị đã không còn sự mỹ mạo khi trẻ tuổi, thân thể gầy, xương gò má trên mặt cao ngất, một đôi mắt lạnh lùng như chim ưng. Nhìn bề ngoài đã biết nàng ta không phải một người lương thiện, hoạn quan cùng cung nữ trong Giang Đô cung không ai không sợ nàng ta.
Nàng hiển nhiên đã tới trụ sở này nhiều lần, cũng không cần bẩm báo, trực tiếp đi vào trong công sở. Vũ Văn Trí Cập nghe tin đi ra đón, khom người cười nói: “Ngụy cô nương đến rồi.”
Ngụy thị nhìn thấy Vũ Văn Trí Cập liền mặt mày hớn hở, hoàn toàn không còn bộ dáng lạnh như băng của vừa rồi. Nàng ta kéo tay Vũ Văn Trí Cập nũng nịu nói: “Nhị tướng quân hôm nay muốn cảm tạ ta như thế nào?”
“Hôm nay có tin tức tốt?”
Ngụy thị cười gật gật đầu, “Tin tức khiến nhị tướng quân hài lòng.”
Vũ Văn Trí Cập mừng rỡ, vội vàng ôm lấy nàng đi về phía nhà trong. Sau nửa canh giờ, Ngụy thị mặt đầy xuân sắc vừa uống trà, vừa nói với Vũ Văn Trí Cập: “Thánh thượng hôm nay phát bệnh không giống mọi khi, hắn là tim đau thắt, ngất đi một lúc, giống bệnh trạng lần trước Trương y chính nói cho ta biết như đúc.”
Vũ Văn Trí Cập kích động đến mức chà chà tay. Bọn hắn sắp hoàn thành đại công rồi. Hắn lại hỏi: “Vậy trong cung phản ứng thế nào?”
“Tiêu hậu hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng tin tức phong tỏa được sao? Ta đã sai người đem tin tức này truyền ra ngoài, nhắm chừng ngày mai toàn bộ Giang Đô đều sẽ biết.”
“A! Ngươi đem tin tức truyền ra ngoài?” Vũ Văn Trí Cập ngạc nhiên.
Sắc mặt Ngụy thị lập tức âm trầm, “Không phải ngươi bảo ta đem tin tức bất lợi đều truyền ra sao? Chẳng lẽ không đúng?”
“Cái này... Không phải không đúng, cô nương làm rất chính xác.”
“Vậy lần sau ngươi cần phải ra sức gấp bội mới được.”
Ngụy thị đứng lên vỗ vỗ khuôn mặt Vũ Văn Trí Cập, hướng hắn nháy mắt, vòng eo uốn éo uốn éo bỏ đi. Vũ Văn Trí Cập nhìn bóng lưng nàng ta đi xa, chỉ cảm thấy ghê tởm một trận, nhưng hiện tại hắn cũng không có cách nào, hiện tại hắn cần dựa vào nữ nhân này.
“Chờ đại sự làm xong sẽ để một trăm nam nhân thu thập ngươi!” Vũ Văn Trí Cập nghiến răng nghiến lợi một trận.
Lúc này, một thủ hạ vội vàng đi tới, khom người bẩm báo: “Đại tướng quân có việc gấp tìm!”
Đại tướng quân theo như lời thủ hạ chính là huynh trưởng Vũ Văn Hóa Cập của Vũ Văn Trí Cập. Vũ Văn Trí Cập cũng đang muốn tìm đại ca thảo luận, hắn vội vàng đổi quần áo liền vội vàng đi hướng quân doanh phía tây.
Vũ Văn Hóa Cập đã dần dần khống chế tám vạn Kiêu Quả quân, hắn lợi dụng Kiêu Quả quân đào vong lượng lớn làm cái cớ, để Dương Quảng tin lời gièm pha, của hắn bãi miễn chức đại tướng quân của Vân Định Hưng, đem Vân Định Hưng điều làm Binh bộ thị lang, Vũ Văn Hóa Cập thăng làm Tả Truân vệ đại tướng quân, nắm giữ quyền lớn Kiêu Quả quân.
Trước mắt tám vạn Kiêu Quả quân chia làm hai đại doanh đông tây, đóng quân ở hai bên đông tây của Giang Đô cung, Vũ Văn Hóa Cập thay phiên ở trong hai đại doanh đông tây, để thuận tiện hắn hoàn toàn khống chế quân quyền.
Trong đại trướng, Vũ Văn Hóa Cập thấp thỏm lo âu đi qua đi lại. Hắn vừa nhận được hai tình báo bất lợi, một cái là quân lương tiêu hao rất lớn, lương thực trong kho của bọn hắn chỉ có thể duy trì nửa tháng, tin tức thứ hai càng làm hắn lo hơn. Có lời đồn, một toán kỵ binh vạn người xuất hiện ở quận Đông Hải, tuy tin tức còn chưa biết thật giả, nhưng đã đủ khiến Vũ Văn Hóa Cập rung động, hắn mới bỗng nhiên phát hiện mình đã không còn thời gian.
Lúc này, ngoài lều có binh sĩ bẩm báo: “Nhị tướng quân đến!”
Vũ Văn Hóa Cập gật gật đầu, “Để hắn tiến vào!”