Ngu Thế Cơ mấy tháng qua đã sớm cân nhắc kỹ càng, đã thay Dương Quảng nghĩ tốt phương án hậu sự. Hắn không chút hoang mang nói: “Bệ hạ, thần những ngày qua tranh luận với triều thần, có không ít triều thần cho rằng, bệ hạ tốt nhất có thể truyền ngôi cho thái tôn, bệ hạ làm thái thượng hoàng thì có thể an tâm dưỡng bệnh, nhưng vi thần lại cho rằng hiện tại tuyệt đối không thể truyền ngôi.”
Việc truyền ngôi cũng là một tâm bệnh của Dương Quảng, hắn do dự mãi không quyết. Ngu Thế Cơ nói tuyệt đối không thể, hắn trái lại có vài phần hứng thú.
“Vì sao hiện tại không thể?”
“Bệ hạ. Hiện tại vấn đề của Đại Tùy không ở cái gì trọng chấn triều cương, mà là ở duy trì ổn định. Giang Đô sở dĩ vẫn là Đại Tùy chính thống, mấu chốt là ở bệ hạ vẫn là thiên tử Đại Tùy, không có ai dám phủ nhận một điểm này, chỉ cần bệ hạ một ngày là thiên tử Đại Tùy, Trường An bên kia sẽ một ngày là ngụy triều đình, mà nếu một khi bệ hạ thoái vị làm thái thượng hoàng, như vậy tính chính thống của Giang Đô sẽ giảm xuống. Dù sao Yến vương điện hạ còn trẻ, sự từng trải còn kém xa lắm, độ tán thành của thiên hạ thần dân đối với hắn không cao, ngược lại sẽ cho Trường An cơ hội.”
Dương Quảng gật gật đầu, Ngu Thế Cơ đã nói đến trên tâm khảm hắn, nếu hắn thoái vị lúc này, sẽ thỏa mãn tâm ý Lý Uyên.
Nghĩ đến Lý Uyên, Dương Quảng không khỏi nghiến răng nghiến lợi một trận, nhưng đồng thời hắn cũng không thể làm gì được, thật sự là ngoài tầm tay với. Dương Quảng lại mệt mỏi thở dài một tiếng, nói: “Nạn phỉ các nơi đều không đáng lo, nhưng Lý Uyên lại là cái họa tâm phúc của trẫm, hắn được quý tộc Quan Lũng ủng hộ, chính là uy hiếp lớn nhất của Đại Tùy ta, trẫm lại không biết nên ứng đối hắn như thế nào?”
Ngu Thế Cơ biết Dương Quảng sẽ nhắc tới Lý Uyên, hắn sớm định liệu trước, không chút hoang mang nói: “Lý Uyên tuy uy hiếp cực lớn, nhưng cũng có người khắc chế hắn.”
“Ngươi là nói Trương Huyễn?”
“Đúng vậy!”
Dương Quảng cười lạnh một tiếng, “Hắn cũng là hạng người dã tâm bừng bừng, không có gì khác với Lý Uyên.”
“Bệ hạ, dã tâm của Trương Huyễn ai cũng nhìn ra được, nhưng dù sao hắn là thừa nhận triều đình Giang Đô, trên danh nghĩa vẫn là bề tôi của bệ hạ, đây là khác biệt lớn nhất của hắn cùng Lý Uyên. Vi thần cho rằng, hiện tại một tia hy vọng cuối cùng của chúng ta ngay tại trên người Trương Huyễn, bởi vì chỉ có hắn có thể đối kháng Lý Uyên, thậm chí cuối cùng có thể tiêu diệt Lý Uyên. Nếu bệ hạ không lung lạc hắn thật tốt, một khi hắn cũng công khai ủng hộ Trường An, vậy chúng ta thật sự mất đại thế rồi.”
Dương Quảng sau một lúc lâu mới chần chờ hỏi: “Ngu khanh cho rằng hắn sẽ đầu hàng Lý Uyên?”
Ngu Thế Cơ chậm rãi gật đầu, “Hắn đến nay chưa công khai chỉ trích Lý Uyên mưu phản soán vị, trên thực tế chính là giữ lại cho bản thân một đường lui. Nếu Giang Đô khiến hắn hoàn toàn thất vọng, hắn có thể sẽ quay ra thừa nhận Trường An, ít nhất hắn còn có thể từ Trường An bên đó đạt được danh phận.”
Dương Quảng trầm ngâm thật lâu sau mới hỏi: “Ngu khanh thực cảm thấy Trương Huyễn có thể chiến thắng Lý Uyên?”
“Bệ hạ, thực lực Trương Huyễn và Lý Uyên sàn sàn như nhau, nếu nói Trương Huyễn yếu thế một chút, vậy chỉ thua ở trên danh phận, dù sao Lý Uyên kìm kẹp Đại vương hiệu lệnh thiên hạ, mà Trương Huyễn chỉ là một Tề quốc công, còn chưa đủ để đối kháng với Lý Uyên, cho nên vi thần đề nghị bệ hạ cho Trương Huyễn một cái danh phận, một là cắt đứt suy nghĩ đầu hàng Trường An của hắn, hai là có thể khiến hắn tiếp tục an tâm làm bề tôi của bệ hạ. Vi thần dám nói, ít nhất ở trước khi diệt vong Lý Uyên hắn sẽ không có lòng không thần phục. Chờ hắn diệt Lý Uyên, chúng ta lại nghĩ cách đối phó hắn, vi thần cho rằng đối phó Trương Huyễn, ít nhất so với đối phó Lý Uyên có quý tộc Quan Lũng ủng hộ dễ dàng hơn chút.”
Ngu Thế Cơ sở dĩ trở thành tâm phúc của Dương Quảng, là do hắn hiểu biết tâm tư Dương Quảng hơn bất cứ ai khác. Hắn biết mấy năm nay Dương Quảng luôn không chính thức lập Yến vương làm hoàng thái tôn, là vì Dương Quảng vô cùng quyến luyến đế vị của hắn, căn bản không muốn truyền ngôi cho tôn tử của hắn.
Cho nên ở lúc mọi người đều cho rằng Dương Quảng nên truyền ngôi cho trưởng tôn, Ngu Thế Cơ lại kiên quyết phản đối truyền ngôi. Đương nhiên, lý do của hắn cũng có đạo lý nhất định, thiên tử hiện tại thoái vị sẽ tạo thành hỗn loạn, do đó ảnh hưởng Giang Đô chính thống, nhưng nguyên nhân thật sự Ngu Thế Cơ phản đối lại là hắn biết thiên tử ngựa nhớ chuồng không lùi.
Chính bởi vì Ngu Thế Cơ nắm giữ chuẩn xác tâm tư của Dương Quảng, cho nên đề nghị của hắn mới có thể được chọn dùng nhiều lần. Hắn hai tháng qua chỉ là không có cơ hội gặp Dương Quảng, chỉ cần gặp được Dương Quảng, hắn sẽ có nắm chắc khuyên phục Dương Quảng dựa theo ý nghĩ của mình sắc phong Trương Huyễn.
Ngu Thế Cơ biết người Dương Quảng hận nhất là Lý Uyên, người lo lắng nhất, sợ hãi nhất cũng là Lý Uyên. Chỉ cần có thể tiêu diệt Lý Uyên, Dương Quảng sẽ không tiếc mọi giá, chỉ cần mình có thể nắm chặt lấy một điểm này, như vậy Dương Quảng nhất định sẽ tiếp nhận đề nghị của mình.
Dương Quảng quả nhiên bị Ngu Thế Cơ nói trúng tâm ma, hắn cũng ý thức được, chỉ có Trương Huyễn là lực lượng duy nhất kìm kẹp Lý Uyên. Tuy Trương Huyễn cũng dã tâm bừng bừng, nhưng chính như Ngu Thế Cơ nói, Trương Huyễn dù sao còn thừa nhận bản thân là Tùy thần, còn thừa nhận Dương Quảng hắn là thiên tử, nhưng một khi Trương Huyễn tiếp nhận Trường An sắc phong, hậu quả thực sự thiết nghĩ không chịu nổi.
Ngu Thế Cơ nói đúng, hắn phải lung lạc Trương Huyễn, để gã trở thành kiếm sắc trong tay mình, chém Lý Uyên lòng dạ lang sói.
Chỉ cần có thể tiêu diệt Lý Uyên, Dương Quảng có thể không tiếc mọi giá, một chút tước vị chức quan đã tính là gì?
“Ngu khanh cho rằng trẫm có thể cho Trương Huyễn danh phận gì chống lại Lý Uyên?”
“Bệ hạ, Lý Uyên tự phong là Đường vương!”
Dương Quảng nhăn mặt. Ngu Thế Cơ là muốn bảo mình phong Trương Huyễn làm thân vương, nhưng Trương Huyễn không phải hoàng thất, hắn sao có thể phong thân vương, phong hắn một cái quận vương cũng đã rất miễn cưỡng.
Ngu Thế Cơ một lòng muốn tặng đại lễ cho Trương Huyễn, quận vương nho nhỏ hắn cảm thấy không lấy ra tay được. Hắn lại vội vàng nói: “Bệ hạ, hiện tại hoàng thất không bảo đảm Đại Tùy, thời kì phi thường, nên dùng thủ đoạn phi thường, năm đó Hán cao tổ không phải cũng phong Hàn Tín làm Tề vương sao?”
Một câu đã nói trúng tâm tư Dương Quảng, Hàn Tín phong Tề vương đã làm sao, không phải vẫn chết ở trong tay thiên tử sao? Vậy để Trương Huyễn trở thành Hàn Tín thứ hai đi!
Thật ra Tề vương là vương hiệu thứ tử Dương Giản của Dương Quảng, về sau bởi mưu đồ tạo phản mà bị Dương Quảng lột bỏ vương tước, nhốt cả đời.
Tần, Tấn, Tề, Sở, đây là tứ vương quan trọng nhất của Tùy triều, không phải con đế vương không thể phong, nhưng vì tiêu diệt Lý Uyên, Dương Quảng cũng bất chấp mọi giá. Hắn rốt cuộc hạ quyết tâm, đem tước Tề vương đứng hạng ba phong cho Trương Huyễn.
“Ngu ái khanh nói đúng, thời kì phi thường nên dùng thủ đoạn phi thường, phong Trương Huyễn làm Tề vương, để hắn thay trẫm diệt trừ Lý Uyên.”