Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 715 - Chương 620: Ngu Thị Đại Lễ (1)

Chương 620: Ngu thị đại lễ (1)
Chương 620: Ngu thị đại lễ (1)

Trương Huyễn cùng mọi người tới quân doanh, trung quân đại trướng đã cắm xong, Trương Huyễn đi vào đại trướng ngồi xuống, thân binh đưa trà cho hắn. Trương Huyễn vừa uống trà, vừa cân nhắc an bài Ngu Thế Cơ, đây là Ngu Thế Cơ phòng ngừa chu đáo, giống với Bùi Củ, bọn họ những vị quan lớn này có thể cảm nhận được trước hết Tùy triều sắp đổ, cho nên đều cân nhắc đường lui cho bản thân, so sánh với Bùi Củ biết trước giác ngộ trước, Ngu Thế Cơ vẫn chậm một bước.

Nhưng Ngu Thế Cơ lại đem tiền đồ Ngu thị gia tộc đặt ở trên người mình, mà không giống Bùi gia chân đứng hai thuyền, so sánh, vẫn là Ngu gia có thành ý hơn.

Đương nhiên, Ngu thị gia tộc là thế gia nổi tiếng Giang Nam, nếu có thể được Ngu gia ủng hộ, đối với tương lai mình ở Giang Nam đứng vững gót chân có ảnh hưởng quan trọng, ở trong tộc nhân Ngu thị, Trương Huyễn càng thêm thưởng thức Ngu Thế Nam, mà không phải con Ngu Thế Cơ, nhưng mấy con trai của Ngu Thế Cơ cũng không tệ, trừ con riêng Hạ Hầu Nghiễm, có thể dùng.

Không bao lâu, mấy binh sĩ đem Ngu Hi dẫn theo vào. Ngu Hi không thể không bội phục phụ thân dự kiến trước, Trương Huyễn quả nhiên đã tới quận Đông Hải, hắn đi vào đại trướng khom người thi lễ, “Tham kiến Tề quốc công!”

“Thì ra là Ngu công tử, đã lâu không gặp, lệnh tôn khỏe không?” Trương Huyễn khẽ cười nói.

“Đa tạ đại tướng quân quan tâm, gia phụ rất khỏe, ông có một phong thư cho đại tướng quân.”

Ngu Hi từ trong lòng lấy ra một phong thư, hai tay trình cho Trương Huyễn, Trương Huyễn tiếp nhận thư mở ra đọc một lần, Ngu Thế Cơ ở trong thư tràn ngập thừa nhận với mình, ở cuối thư, Ngu Thế Cơ khẩn cầu mình chiếu cố con hắn và Ngu thị gia tộc, làm thành ý, hắn nguyện đem thu hoạch nhiều năm trợ giúp cho Thanh Châu quân, đồng thời hắn còn có thể dốc sức khiến mình thăng quan thêm một bước.

Điều này khiến Trương Huyễn có vài phần hứng thú, tuy hắn hiện tại tạm thời còn chưa thiếu quân phí, nhưng tiền thứ này vẫn là càng nhiều càng tốt, một khi hắn tương lai mở rộng, khi đó hắn sẽ cần lượng lớn tiền tài.

Ngu Thế Cơ còn muốn nghĩ cách để mình thăng quan, lại không biết hắn làm như thế nào?

Trương Huyễn lại không vội đi vào câu chuyện, cười hỏi: “Ngu công tử hiện tại đã không làm phù tỳ lang nữa sao?”

“Ta đã từ chức, hiện tại chỉ là một người dân áo vải.”

Trong lòng Ngu Hi có chút khẩn trương hẳn lên, đã nói đến thời khắc mấu chốt nhất, Trương Huyễn có thể cho mình một chức vụ gì, hắn thấy Trương Huyễn đang trầm ngâm, tim đập bịch bịch.

Lúc này, Ngu Hi bỗng nhớ tới một chuyện, thầm mắng mình hồ đồ, vội vàng lấy ra ngọc bội nói: “Phụ thân đem thu hoạch nhiều năm chia làm hai phần, một phần để cho gia tộc, một phần khác thì quyên cho Thanh Châu quân, phụ thân sẽ cho Thanh Châu quân một phần gửi ở Thái Nguyên Vương thị gia tộc, bằng khối ngọc bội này có thể lấy ra.”

Trương Huyễn âm thầm gật đầu, hắn còn đang nghĩ Ngu Thế Cơ tính đem tiền tài cho mình như thế nào, thì ra gửi ở Thái Nguyên Vương thị, Ngu Hi này thẳng thắn thành khẩn hơn phụ thân, Trương Huyễn tiếp nhận ngọc bội cười nói: “Ta có thể lý giải thành ý của Ngu tướng quốc và Ngu thị gia tộc, ta phi thường hoan nghênh Ngu công tử đến, tin tưởng tài hoa của Ngu công tử ở chỗ ta có đất dụng võ, nếu Ngu công tử không chê, có thể tạm thời đảm nhiệm chức quân sư tham quân, giúp Phòng quân sư, hắn bên đó cần gấp trợ thủ đắc lực.”

Ngu Hi mừng rỡ, lại một lần nữa khom mình hành lễ, “Nguyện góp sức vì đại tướng quân!”

Trương Huyễn cười cười, lập tức phân phó thân binh: “Mời quân sư tới đây!”

***

Ngu Thế Cơ là người lòng dạ cực sâu, từ sau khi hắn cảm giác được Đại Tùy sắp đổ, hắn liền bắt đầu tích cực giành đường lui cho con cùng gia tộc của mình, hắn biết mình mấy năm nay giúp Dương Quảng chèn ép quý tộc Quan Lũng, đắc tội quý tộc Quan Lũng quá sâu, Độc Cô La, Nguyên Trụ, Nguyên Mân, Hạ Nhược Bật vân vân các thủ lĩnh quý tộc Quan Lũng chết đều có liên quan với mình, con hắn trừ đầu nhập vào Trương Huyễn, đã không có lựa chọn nào khác.

Nhưng Ngu Thế Cơ cũng biết thứ mình lấy ra được cũng không nhiều, không như Bùi gia có thể sử dụng biện pháp thông gia kéo quan hệ với Trương Huyễn, mà hắn trừ bộ phận tiền tài, thì không có gì đáng giá Trương Huyễn coi trọng. Nếu nói Ngu thị gia tộc ở Giang Nam có một chút ảnh hưởng, nhưng cũng khá xa xôi, Ngu Thế Cơ nghĩ tới nghĩ lui, hắn còn có một thứ Trương Huyễn cần, đó là quyền lực trong tay hắn.

Ngu Thế Cơ một mực đợi bảy ngày, hắn mới rốt cuộc đợi được cơ hội, buổi chiều một ngày này, một hoạn quan chạy tới tìm hắn, thánh thượng có việc gấp triệu kiến hắn, đây là lần đầu tiên Ngu Thế Cơ hai tháng qua được thiên tử triệu kiến, hắn biết đây cũng là cơ hội cuối cùng của mình.

Ngu Thế Cơ vội vàng thay triều phục, theo hoạn quan vội vàng chạy vào trong cung. Bọn họ đi tới Liên Tâm điện, nơi này là chỗ hoàng hậu ngủ nghỉ, lúc này Dương Quảng ở trong điện ngủ nghỉ của hoàng hậu nói chuyện với hoàng hậu, đây cũng là tình hình cực kỳ hiếm thấy, Dương Quảng đại bộ phận thời gian đều trải qua ở trong tửu sắc, căn bản không rảnh bầu bạn, chỉ là hôm nay ngực hắn kịch liệt quặn đau, có hoạn quan cấp báo hoàng hậu, mời ngự y chẩn trì, bận rộn hồi lâu mới ổn định được bệnh tình của Dương Quảng.

Một lần này Tiêu hoàng hậu không giấu thiên tử Dương Quảng, mà là nói rất rõ ràng cho hắn, hắn tửu sắc quá độ, thân thể đã cực kỳ suy yếu, nếu phóng túng nữa chỉ sợ tính mạng hắn khó bảo toàn.

Nếu là mọi khi, Tiêu hậu dám nói như vậy, Dương Quảng đã sớm giận tím mặt, nhưng hôm nay Dương Quảng lại chưa tức giận

Thân thể của mình hắn tự biết, loại cảm giác trái tim quặn đau đó, khiến hắn cảm thấy mình tựa như sắp phải chết.

Dương Quảng đã có chút tâm ý nguội lạnh. Thẳng đến lúc này hắn mới nhớ tới hậu sự, hắn phải cân nhắc việc sau này một phen. Nhưng tửu sắc quá độ đã khiến đầu óc hắn biến thành một mảng hồ đồ, hắn đã không biết mình nên làm gì nữa.

“Bệ hạ, Ngu tướng quốc đến rồi.”

Dương Quảng nằm tựa ở trên giường mềm, gật gật đầu, “Mời hắn đi lên!”

Một lát sau, Ngu Thế Cơ bước nhanh đi lên, khom mình hành lễ, “Vi thần tham kiến bệ hạ.”

“Bình thân. Ngu khanh mời ngồi!”

Ngu Thế Cơ ngồi xuống, Dương Quảng trước mắt nhất thời khiến hắn bị dọa giật mình, chỉ thấy hai gò má y hãm sâu, sắc mặt trắng bệch, mắt biến thành màu xám đậm, không còn sinh cơ bừng bừng của trước đây, cũng không có đỏ mắt cuồng bạo của mấy tháng trước, tựa như một lão nhân sắp đi đến điểm cuối của cuộc đời, từ trên người thiên tử, Ngu Thế Cơ thế mà ngửi được khí tức tử vong.

Hắn chợt hiểu thánh thượng vì sao sẽ tìm mình đến. Nhất định là muốn hỏi một chút mình an bài hậu sự như thế nào.

Dương Quảng thở dài nói: “Hiện tại thế cục cho dù trẫm không nói nhiều, Ngu khanh hẳn là cũng rõ, trong lòng trẫm ruột gan rối bời. Trẫm muốn nghe xem phương án của Ngu khanh.”

Bình Luận (0)
Comment