Lúc này, Vũ Văn Trí Cập đi lên trước thấp giọng nói: “Đại ca, ta lo Trương Huyễn sẽ thông báo Giang Đô cung.”
Vũ Văn Hóa Cập gật gật đầu, đây cũng là điều hắn lo lắng, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Chỉ cần phong tỏa nội cung
Không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào, hôn quân sẽ thành cá trong chậu của chúng ta.”
~~~~
Thôi Triệu mật báo khiến thế cục trong thành Giang Đô đột nhiên thay đổi, Vũ Văn Hóa Cập xé đi thế cục bình tĩnh ngụy trang, bắt đầu thực hành toàn diện giới nghiêm, cửa thành đóng, mọi người đều bị đuổi về trong nhà, trên đường cái trở nên trống trơn, chỉ có từng đội binh sĩ tuần tra chạy ở trên đường.
Giang Đô cung đã bị mấy vạn quân đội bao vây, trừ số ít quan viên trước đó đào tẩu hoặc là xin phép ở nhà, đại bộ phận quan viên đều bị vây ở trong cung, bị nghiêm lệnh ở lại trong công sở không cho phép rời đi. Các quan viên lòng người hoảng sợ, đoán có thể đã xảy ra chuyện. Thật ra rất nhiều quan viên đều đoán được vài phần, rất có thể sắp xảy ra binh biến, làm bọn họ lo lắng vạn phần, mỗi người cảm thấy bất an.
Ở trong trụ sở nội sử, mấy chục quan viên tụ tập một chỗ thảo luận ầm ầm, nội sử xá nhân Phong Đức Di thấp giọng nói: “Nghe nói Trương Huyễn đã nhận được tin tức, ở giữa trưa hôm nay đã thông báo không ít quan viên rút lui, các vị đang ngồi có người nào nhận được thông báo hay không?”
Mọi người nhìn nhau, một người trong đó hỏi: “Trương Huyễn sao có thể nhận được tin tức?”
“Cái này còn cần hỏi sao? Hắn tất nhiên xếp vào lượng lớn thám tử ở Giang Đô, lúc trước Lô Trác đảm nhiệm an phủ sứ, đi Trung Nguyên tuần tra tình hình tai nạn, chỉ sợ khi đó hắn đã phát hiện không đúng.”
“Ài! Thật ra mọi người đều hẳn là đều biết, Vũ Văn Hóa Cập nắm giữ quân quyền, sớm hay muộn sẽ xảy ra binh biến, chỉ có thánh thượng hồ đồ, lại tín nhiệm hắn như vậy?”
“Cẩn thận đừng nói lung tung, để ý cái đầu!”
“Có thể sống đến ngày mai hay không còn là vấn đề, bây giờ còn có cái gì không thể nói?”
Mọi người lại trầm mặc. Lúc này, Phong Đức Di lại chậm rãi nói: “Không dối các vị, thật ra ta cũng chiếm được thông báo rút lui, ta vốn đã lên xe ngựa, không ngờ cửa thành bỗng đóng, kết quả không đi được nữa, vừa về nhà đã bị binh sĩ gọi về Giang Đô cung, ài! Thất bại trong gang tấc, thiếu chút nữa đã thoát.”
“Ta cũng vậy!”
Đại Lý tự thiếu khanh Vi Tuân cười khổ nói: “Ta đã đến cửa thành, mắt thấy sắp ra khỏi thành, kết quả có binh sĩ chạy tới truyền lệnh, nói không cho phép bất luận kẻ nào ra khỏi thành, ta đã bị ngăn cản trở lại, nhắm chừng là có người đi mật báo.”
“Tên giặc mật báo chết tiệt!” Mọi người đều mắng.
Lúc này, một quan viên lại hỏi: “Phong xá nhân, ngươi nói Trương Huyễn sẽ thông báo nội cung, để cho thánh thượng có chuẩn bị hay không?”
Phong Đức Di lắc đầu nói: “Thông báo nội cung đã không thực tế, nhưng nghe nói Trương Huyễn đã thông báo Yến vương, chỉ không biết Yến vương có thể đem tin tức truyền vào trong cung hay không.”
“Ngay cả thị vệ cũng đã thay đổi, nhắm chừng Yến vương cũng bất lực!”
~~~~
Lúc mọi người ở đây mồm năm miệng mười bàn bạc, trong Tập Hiền điện, Yến vương Dương Đàm gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại. Hắn được Vương Trung Phúc đưa tới tin tức, Vũ Văn Hóa Cập rất có thể sắp xảy ra binh biến, nhưng Vương Trung Phúc đã không thể vào nội cung, Dương Đàm chỉ đành để một hoạn quan ngự thiện phòng đi nội cung truyền tin.
Nhưng lúc này bản thân Yến vương Dương Đàm cũng bị giám thị, cửa Tập Hiền điện có hơn hai mươi binh sĩ lai lịch không rõ đứng, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào.
Lúc này, cửa đại điện truyền đến một trận tiếng động xôn xao, mơ hồ có người hô: “Ta có việc gấp muốn gặp điện hạ!”
Dương Đàm vội vàng đi đến cửa đại điện, trong lòng nhất thời lạnh lẽo một trận, chính là hoạn quan hắn vừa rồi phái đi nội cung truyền tin, bị binh sĩ ngăn lại. Hắn hiển nhiên chưa đi vào được nội cung, hoạn quan thấy Dương Đàm, hô lớn: “Điện hạ, ngự thiện phòng cũng không có gạo nữa...”
Lời chưa nói xong, đã bị binh sĩ đấm một cú ngã ra, kéo xuống, Dương Đàm chỉ cảm thấy một cước đạp trượt, hoạn quan đang nói cho hắn, ngự thiện phòng bên kia cũng không thể đi vào.
Đúng lúc này, phía sau Dương Đàm bỗng truyền đến một trận tiếng cười hì hì, “Bọn thị vệ này đều là ngu ngốc, bọn hắn cho rằng giữ cửa cung thì không có chuyện gì nữa?”
Dương Đàm chợt quay đầu, không thể tưởng tượng nhìn phía sau, một tiểu cung nữ cả người ướt sũng đứng trong góc phía sau hắn, thế mà là hoàng cô Dương Cát Nhi, “Hoàng cô, người là... Vào bằng cách nào?” Dương Đàm trừng to mắt.
Dương Cát Nhi hé miệng cười nói: “Ta từ giàn nho vườn hoa nơi đó đi vào, ngươi không ngờ tới nhỉ!”
“Vậy người ra khỏi nội cung như thế nào?”
“Từ dưới mặt nước! Đám ngu ngốc kia đi ngang qua trên đầu ta cũng không thấy ta, mẫu hậu bảo ta tới hỏi một chút, đã xảy ra chuyện gì?”
Dương Đàm như lấy được chí bảo, vội nói: “Hoàng cô nhanh đi bẩm báo hoàng tổ phụ, Vũ Văn Hóa Cập muốn phát động binh biến, ngay tại buổi tối hôm nay!”
Dương Cát Nhi nhất thời vẻ mặt giận dữ, “Ta nói bọn thị vệ này sao lại đổi hết, thì ra là tên súc sinh đó muốn làm ác, ta lập tức đi nói cho phụ hoàng.”
Nàng xoay người bước đi, đi vài bước lại quay đầu kỳ quái hỏi: “Đàm nhi không theo ta cùng đi sao?”
Dương Đàm lắc đầu, “Ta cần ổn định bách quan, duy trì đại cục, ta không thể đi.”
“Ài! Thật sự là tiểu phu tử.”
Dương Cát Nhi thở dài, xoay người đi. Dương Đàm nhìn mãi theo nàng biến mất ở trong vườn hoa, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra thật dài. Hắn chậm rãi từ trong giày rút ra dao găm Trương Huyễn đưa cho hắn, nếu nhìn thấy Vũ Văn Hóa Cập, hắn sẽ không chút do dự đâm chết gian tặc này.
~~~~
Thời gian đã đến canh hai, bóng đêm thâm trầm, trước Huyền Vũ môn của Giang Đô cung đứng đầy gần ngàn binh sĩ, do Bùi Kiền Thông suất lĩnh, nơi này là thông đạo quan trọng nhất đi thông nội cung, trừ nơi này, còn có chính là thủy đạo Phương Lâm môn, nhưng đập nước Phương Lâm môn đã buông xuống, cũng bố trí ở nơi đó mấy trăm binh sĩ, do giáo úy Lệnh Hồ Hành Đạt cầm đầu.
Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ thấy một đại tướng mang theo mấy chục binh sĩ giơ đèn lồng bước nhanh đi tới, người tới là Hữu Truân vệ tướng quân Độc Cô Thịnh, Độc Cô Thịnh vốn họ Lý, nguyên quán Tề quận, bởi vì tổ phụ hắn trở thành gia tướng của Bắc Chu Độc Cô Tín, bởi vậy sửa họ thành Độc Cô.
Độc Cô Thịnh là lực lượng quan trọng của Độc Cô gia tộc ở trong Kiêu Quả quân, lần này Giang Đô chính biến tuy là quý tộc Quan Lũng ở sau lưng ủng hộ và mưu tính, nhưng trên thực tế là do Nguyên gia toàn quyền phụ trách. Độc Cô Thuận để lại một cái tâm nhãn, không muốn cuốn vào gièm pha hành thích vua, liền chưa đem chuyện này nói cho Độc Cô Thịnh, bởi vậy Độc Cô Thịnh đối với mưu tính binh biến hoàn toàn không biết gì cả.