Tuy Độc Cô Thịnh không biết mưu tính binh biến, nhưng bản thân hắn là một tướng lĩnh rất chính trực, trung với cương vị công tác, cực kỳ oán hận đối với Vũ Văn Hóa Cập. Đêm nay vốn là hắn trực, nhưng bị Vũ Văn Hóa Cập đổi thành Tư Mã Đức Kham, hắn ở nhà nghỉ ngơi, nhưng toàn thành giới nghiêm ngoài ý muốn khiến Độc Cô Thịnh nổi lên lòng nghi ngờ, liền dẫn mấy chục thân binh tới xem xét tình huống, vừa lúc ở Huyền Vũ môn gặp Bùi Kiền Thông.
“Bùi tướng quân, đây là có chuyện gì, Kiêu Quả quân vì sao vây cung?”
Độc Cô Thịnh thấy hơn một ngàn binh sĩ tụ tập ở trước Huyền Vũ môn, người người khôi giáp đầy người, đằng đằng sát khí, càng quan trọng hơn là các binh sĩ này trang phục kỳ quái, mỗi người đều đội mũ giáp màu đỏ, trên cánh tay phải còn quấn lụa trắng, không giống binh sĩ Kiêu Quả quân. Hắn nhất thời nổi lên lòng nghi ngờ, chỉ vào các binh sĩ đó lớn tiếng hỏi Bùi Kiền Thông: “Bọn hắn rốt cuộc là ai?”
Bùi Kiền Thông bởi vì đối phương là người của Độc Cô Thuận, hắn cũng không tiện đắc tội, liền nói: “Tình thế đã là như thế này rồi, chuyện không liên quan tướng quân, tướng quân coi như cái gì cũng không biết, về nhà nghỉ ngơi, đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Độc Cô Thịnh nổi giận, chỉ vào Bùi Kiền Thông mắng: “Loạn tặc, ngươi muốn tạo phản hành thích vua sao?”
Bùi Kiền Thông cũng tức giận hẳn lên, quát: “Ta tốt bụng khuyên ngươi đi, ngươi nếu muốn tìm chết, cũng đừng trách ta!”
“Được! Ta đi là được.”
Độc Cô Thịnh đã ý thức được sắp xảy ra đại sự, nhưng bên người hắn chỉ có mấy chục thân binh, chỉ sợ khó có thể ngăn cản đối phương, hắn phải lập tức về doanh đi dẫn quân đội đến cứu giá.
Độc Cô Thịnh quay đầu ngựa lại muốn đi, Nguyên Lễ dẫn hơn trăm người lao tới, quát to: “Đừng thả hắn đi!”
Độc Cô Thịnh thấy tình thế nguy cấp, vung đao bổ ngã hai binh sĩ phía trước, phóng ngựa chạy. Bùi Kiền Thông cũng phản ứng lại, thét ra lệnh thủ hạ: “Giết bọn chúng!”
Hơn một ngàn binh sĩ ùa lên, đem Độc Cô Thịnh và thân binh của hắn bao vây nhiều tầng. Độc Cô Thịnh võ nghệ dũng mãnh, vung đao chém trái chém phải, dũng mãnh dị thường, giết cho thủ hạ của Bùi Kiền Thông xác nằm khắp nơi, kêu la thảm thiết. Lúc này, mấy trăm binh sĩ ngoài mấy trăm bước thủ Phương Lâm môn do giáo úy Lệnh Hồ Hành Đạt cầm đầu cũng chạy tới trợ chiến.
Ngay khi binh sĩ ở Phương Lâm môn vừa rời khỏi, từ chỗ tối một bóng đen dáng người thon thả chạy ra, tung người nhảy vào trong nước, hướng phía dưới đập nước lặn đi.
Bóng đen này chính là Dương Cát Nhi. Nàng trở về lại không may mắn như lúc tới, tuy trên đập nước Phương Lâm môn có lỗ to rộng một thước, nàng dáng người nhỏ nhắn có thể từ trong lỗ chui qua, nhưng đập nước thứ hai của Phương Lâm môn đã thả xuống, từ trong đường sông không lặn qua được. Nàng chỉ có chạy tới dưới Phương Lâm môn, vòng qua đập nước thứ hai mới có thể xuống nước lặn qua, nhưng binh sĩ đứng đầy dưới cửa thành, nàng căn bản không thể tới gần.
Ngay lúc Dương Cát Nhi vạn phần lo lắng, Độc Cô Thịnh xuất hiện dẫn dắt rời đi binh sĩ dưới Phương Lâm môn, cho nàng một cơ hội, nàng lập tức bắt lấy cơ hội này nhảy xuống nước.
Tuy Độc Cô Thịnh rất dũng mãnh, nhưng hắn là đối mặt hơn một ngàn binh sĩ vây công, hắn sau khi giết chết hơn trăm binh sĩ liền dần dần không duy trì được, bỗng, một tiếng dây cung vang, một mũi tên nanh sói trúng vào vai trái Độc Cô Thịnh. Độc Cô Thịnh buông lỏng trong tay đao, trước sau mấy cây trường mâu nhân cơ hội đâm vào trong cơ thể hắn, Độc Cô Thịnh kêu to một tiếng, bị chọc ngã khỏi chiến mã, binh sĩ ùa lên đem hắn loạn nhận phân thây.
Mọi người quay đầu, chỉ thấy Hổ bí lang tướng Tư Mã Đức Kham nổi giận đùng đùng đi tới, tay cầm cung tên, vừa rồi một mũi tên của hắn bắn trúng bả vai Độc Cô Thịnh.
Nhìn thi thể đầy đất, Tư Mã Đức Kham tức giận nhìn Bùi Kiền Thông và Nguyên Lễ nói: “Cách khởi sự còn có nửa canh giờ, các ngươi lại ở nơi này hô to gọi nhỏ, sợ trong cung không nghe thấy sao?”
Bùi Kiền Thông cắn răng oán hận nói: “Nếu không phải gã Độc Cô Thịnh này ngoài ý muốn đánh tới, sao có thể có nhiều chuyện như vậy. Nên tra xem là ai để hắn vào?”
Bùi Kiền Thông là hệ thống thị vệ, không chung một hệ thống với Tư Mã Đức Kham ở Kiêu Quả quân. Hắn quay giáo một kích, chính là đang chỉ trích Kiêu Quả quân bên ngoài thả Độc Cô Thịnh tiến vào, là trách nhiệm của Tư Mã Đức Kham.
Tư Mã Đức Kham hừ một tiếng, hắn quay đầu thấy Phương Lâm môn ngoài mấy trăm bước không có binh sĩ gác, nhất thời cả giận nói: “Bên kia là ai trông coi, sao lại không có ai?”
Lệnh Hồ Hành Đạt sợ hãi dẫn binh sĩ chạy vội về, Tư Mã Đức Kham lại hừ mạnh một tiếng, liền mang theo binh sĩ đi vòng qua tường...
Dương Cát Nhi đổi một bộ quần áo, tìm được Tiêu hoàng hậu gấp giọng nói: “Mẫu hậu, bên ngoài Vũ Văn Hóa Cập sắp phát động binh biến.”
Vừa rồi Tiêu hoàng hậu cũng mơ hồ nghe thấy tiếng hô giết, nàng đang lo lắng. Nghe con gái nói sắp xảy ra binh biến, dọa nàng vội vàng kéo tay con gái đi hướng Thành Tượng điện. Trên đường, Dương Cát Nhi liền đem lời Dương Đàm nói cho nàng và chuyện Độc Cô Thịnh nàng ở trên đường thấy nói từ đầu tới cuối cho mẫu hậu. Tiêu hoàng hậu càng thêm lo lắng, nàng tới nội điện, nơi này là chỗ thiên tử Dương Quảng dưỡng bệnh.
Nội điện, Dương Quảng đang ngủ rất say, hai ngày qua thân thể hắn kịch liệt gầy yếu, râu tóc bạc hết, cả ngày ở trạng thái mê man, Trương Khải phối thuốc không phải thuốc độc, mà là một loại xuân dược tác dụng chậm cực kỳ hao tổn tinh túy con người, người thường sau khi dùng thuốc này sẽ chậm rãi trở nên mỏi mệt tiều tụy, mà Dương Quảng thì tửu sắc quá độ, loại thuốc này khiến hắn càng thêm dục hỏa bừng bừng phấn chấn, hao phí tinh túy gấp bội, cuối cùng biểu hiện là bởi tửu sắc quá độ mà chết.
Bầu bạn ở bên cạnh Dương Quảng là phi tử Tiêu thị của hắn, cũng là tộc muội của Tiêu hoàng hậu, phong làm thục phi, rất được Dương Quảng sủng ái, nàng sinh cho Dương Quảng Triệu vương Dương Cảo cùng công chúa Dương Cát Nhi, nhưng sau khi sinh Dương Cát Nhi, nàng liền đem con gái cho Tiêu hoàng hậu, khiến Tiêu hoàng hậu cũng có con gái, cũng là duyên cớ này, quan hệ Tiêu thị tỷ muội vô cùng tốt.
“Thánh thượng thế nào rồi?” Tiêu hoàng hậu đi lên trước thấp giọng hỏi.
Tiêu thục phi lắc đầu, bi thương nói: “Mấy tên ngự y đều nói chỉ có thể cố hết sức, Trương y chính nói thánh thượng đã không nhận đồ bổ nữa, nhiều nhất còn có thể chống đỡ một tháng.”
Tiêu hoàng hậu thở dài, lại nói: “Có thể đem thánh thượng đánh thức không?”
Tiêu thục phi vẫn lắc lắc đầu, “Hồi bẩm hoàng hậu, thánh thượng không phải ngủ, mà là...”
Tiêu hoàng hậu bất đắc dĩ, chỉ đành hướng hoạn quan bên cạnh ra lệnh: “Mau đưa thánh thượng nâng đi Tả các!”
“Hoàng hậu nương nương, đây là vì sao?” Tiêu thục phi kinh ngạc hỏi.
“Bên ngoài có quân đội bao vây nội cung, có thể sắp có đại sự, giấu đi trước rồi nói sau!”
Tiêu thục phi nhất thời cả kinh chân tay luống cuống, vẫn là Tiêu hậu trấn tĩnh, chỉ huy một đám hoạn quan cùng cung nữ tâm phúc nâng thiên tử hướng Tả các chạy đi.