Thời gian rốt cuộc đến canh ba, Vũ Văn Hóa Cập giáp vàng nón vàng tay cầm trường thương đứng ở trước cổng Giang Đô cung, chung quanh đứng đầy binh sĩ, ánh lửa đem đêm tối chiếu như ban ngày. Vũ Văn Hóa Cập lạnh lùng hướng Tư Mã Đức Kham ra lệnh: “Toàn bộ hoàng tộc, trừ Tần vương Hạo, còn lại giết hết!”
Tần vương Dương Hạo là con nhỏ Dương Tuấn em trai Dương Quảng, năm nay mười tám tuổi. Vũ Văn Hóa Cập sở dĩ giữ gã lại, là vì hắn là một tên thiểu năng nghiêm trọng, sinh sống ở trong một thế giới hoàn toàn phong bế bản thân, tuy đã mười tám tuổi, nhưng trình độ nhận biết còn không bằng đứa trẻ hai tuổi, người như vậy thích hợp làm con rối nhất. Vũ Văn Hóa Cập tuy kiêu căng ngu xuẩn, nhưng dù sao xuất thân quý tộc, hắn cũng biết không thể trực tiếp tự lập làm hoàng đế, phải có một cái quá độ.
“Động thủ!”
Vũ Văn Hóa Cập ra lệnh một tiếng, Tư Mã Đức Kham dẫn ba ngàn giáp sĩ giết vào Giang Đô cung, người bị giết thứ nhất là thứ tử Dương Giản của Dương Quảng. Hắn tuy đã bị phế làm thứ nhân, nhưng vẫn theo ở bên người phụ hoàng Dương Quảng.
Dương Giản nghe nói binh biến sắp xảy ra, vội mang mười mấy tùy tùng muốn lao ra ngoài, gặp Tư Mã Đức Kham ở trước mặt. Tư Mã Đức Kham hét to một tiếng, một thương đâm xuyên ngực gã, đem Dương Giản đâm chết ngay tại chỗ, mười mấy tùy tùng của gã cũng bị loạn quân giết chết.
Một lát sau, Tư Mã Đức Kham chạy tới trước Huyền Vũ môn, hô lớn: “Động thủ!”
Bùi Kiền Thông cùng Nguyên Lễ canh giữ ở ngoài Huyền Vũ môn cùng nhau động thủ, phá vỡ Huyền Vũ môn. Bọn hắn dẫn quân đội giết vào nội cung, thị vệ bên trong cũng đều quay giáo, dẫn dắt quân đội hướng Thành Tượng điện chạy đi.
Nhưng trong Thành Tượng điện đã trống rỗng, ngay cả một hoạn quan cũng không có. Bùi Kiền Thông khẩn trương, quát hỏi: “Hôn quân đã chạy đi đâu?”
Các thị vệ nhìn nhau, bọn họ cũng không biết thiên tử chạy đi đâu?
“Bắt người tới hỏi cho ta!”
Các thị vệ nhanh chóng bắt tới trên trăm cung nữ hoạn quan, bọn họ sợ hãi quỳ đầy đất. Bùi Kiền Thông ép hỏi một phen, không ai biết tung tích thiên tử. Bùi Kiền Thông giận dữ, rút đao chém bay ba hoạn quan, rống to: “Hôn quân chạy đi đâu rồi, không nói, đem các ngươi làm thịt hết!”
Đúng lúc này, ti cung Ngụy thị ở dưới một đám cung nữ vây quanh chậm rãi đi tới. Nàng cười lạnh một tiếng, “Một đám ngu ngốc, thế mà lại đến Thành Tượng điện tìm người.”
Bùi Kiền Thông mừng rỡ, vội hỏi: “Ngụy cô nương biết không?”
“Hắn ở Tả các, nói trước, sau khi xong việc, hoàng hậu giao cho ta xử trí!”
“Đa tạ!”
Bùi Kiền Thông lật tay đâm một kiếm vào ngực nàng, Ngụy thị bỗng trừng to mắt, nàng nằm mơ cũng không thể ngờ được lại sẽ xuống tay với mình.
Bùi Kiền Thông lạnh lùng nói: “Đây là mệnh lệnh của nhị tướng quân, ngươi biết quá nhiều.”
Cổ họng Ngụy thị ặc ặc hai tiếng, ngã xuống đất mà chết.
Bùi Kiền Thông vung kiếm rống to, “Đi Tả các!”
Đám đông binh sĩ theo Bùi Kiền Thông hướng Tả các chạy đi. Tư Mã Đức Kham cũng nhận được tin tức, dẫn quân hướng Tả các chạy tới, bọn họ đều muốn giành trước bắt được thiên tử Dương Quảng.
Nhưng Tư Mã Đức Kham đã chậm một bước, thủ hạ của Bùi Kiền Thông, giáo úy Lệnh Hồ Hành Đạt từ Phương Lâm môn giết vào, nơi này cách Tả các gần nhất, hắn dẫn đầu giết vào Tả các đại viện.
Mấy chục hoạn quan cầm kiếm canh giữ ở cửa các, Lệnh Hồ Hành Đạt nổi hung, tay cầm trường mâu liên tục giết mười mấy người, hoạn quan còn lại bị dọa hồn phi phách tán, bỏ kiếm chạy tán loạn. Lệnh Hồ Hành Đạt xách trường mâu giết vào trong các, gặp một thiếu niên hoàng tộc trước mặt, chính là Triệu vương Dương Cảo. Lúc này Lệnh Hồ Hành Đạt đã giết đỏ cả mắt, một mâu đâm xuyên qua ngực Dương Cảo, đem hắn giết chết ngay tại chỗ.
Các hoạn quan cung nữ bị dọa hét to lên, trốn đông chạy tây, Lệnh Hồ Hành Đạt gặp người là giết, liên tục giết mười mấy hoạn quan cung nữ, nâng mâu hướng trên lầu lao đi. Lúc này, Tư Mã Đức Kham đuổi tới, quát to: “Lệnh Hồ giáo úy, ngươi điên rồi sao?”
Lệnh Hồ Hành Đạt nhất thời tỉnh ngộ, vội vàng lui đến một bên, Tư Mã Đức Kham nhìn nhìn thi thể Dương Cảo, lắc lắc đầu, bước nhanh hướng trên lầu.
Trên đại sảnh lầu hai, Dương Quảng đã tỉnh, nằm tựa ở trên giường mềm, Tiêu hoàng hậu ngồi bên cạnh. Hai người nắm tay, sắc mặt đều rất tái nhợt. Tiêu phi nghe thấy con trai kêu thảm thiết, đã bi thương ngất đi, được hai cung nữ đỡ lấy, Dương Cát Nhi đứng ở bên cạnh mẫu hậu, siết chặt nắm tay, trên môi cắn ra vết máu
Tư Mã Đức Kham vừa lên lầu, Bùi Kiền Thông cũng theo sau đi lên. Hai người nhìn thấy thiên tử Dương Quảng, đều không tự chủ được quỳ xuống, cúi đầu không dám lên tiếng. Dương Quảng rất suy yếu, hắn nhìn thoáng qua Bùi Kiền Thông, chậm rãi nói: “Lúc trẫm còn là Tấn vương, ngươi đã là thị vệ của trẫm, hôm nay thế mà lại là ngươi tới giết trẫm, không thể ngờ được!”
Bùi Kiền Thông á khẩu không trả lời được. Dương Quảng lại nói với Tư Mã Đức Kham: “Tư Mã tướng quân, là ngươi giết con trẫm sao?”
“Vi thần không giết hắn, là Lệnh Hồ Hành Đạt.”
“Vậy ngươi là tới giết trẫm sao?”
Tư Mã Đức Kham hạ quyết tâm nói: “Bệ hạ vứt bỏ tông miếu không để ý, hàng năm tuần du bên ngoài, đối ngoại liên tiếp động binh, đối nội xa xỉ hoang dâm, khiến ngàn ngàn vạn vạn thanh tráng chết dưới đao kiếm, vô số phụ nữ người già chết nơi khe rãnh, dân chúng lầm than, đạo tặc nổi dậy như ong, chỉ sử dụng gian nịnh, khiến Đại Tùy mất ở đời thứ hai. Bệ hạ có tội khắp thiên hạ, có tội với xã tắc, nên lấy cái chết để tạ thiên hạ, thần đặc biệt đến tiễn bệ hạ lên đường.”
Lúc này, mấy chục binh sĩ mặc giáp cầm đao xông lên. Bọn hắn đều là gia binh của Vũ Văn Hóa Cập, nếu Tư Mã Đức Kham không dám xuống tay, sẽ do bọn hắn động thủ giết người.
Dương Quảng thở dài một tiếng, “Trẫm là dùng lầm gian nịnh Vũ Văn Hóa Cập, mới có kết cục hôm nay.”
Hắn lại nhìn thoáng qua thê tử và con gái, lại nói: “Ngay cả vợ và con gái trẫm cũng không tha sao?”
Tư Mã Đức Kham lắc đầu, “Đại tướng quân có lệnh, hoàng hậu và công chúa không giết!”
Dương Quảng quay đầu nói với Tiêu hậu: “Mang theo công chúa đi đi!”
Tiêu hậu nắm tay trượng phu nước mắt rơi như mưa. Dương Cát Nhi càng ôm cổ phụ thân khóc rống lên, Dương Quảng rưng rưng nói: “Chung quy cần có người thay trẫm xử lý hậu sự. Chúng ta vợ chồng một hồi, trẫm chỉ có trông cậy vào nàng. Đi đi!”
Tiêu hậu cắn răng một cái, kéo con gái hướng vào phía phòng trong bước đi. Dương Cát Nhi thất thố không kịp đề phòng, bị mẫu hậu thoáng cái từ bên người phụ hoàng kéo ra, nàng cất tiếng khóc lớn, giãy dụa muốn lao về phía phụ hoàng, Tiêu hậu lại gắt gao không buông tay, đem nàng kéo vào phòng trong từng bước một. Dương Cát Nhi nhìn phụ hoàng một lần cuối cùng, khóc lớn liều mạng gào to: “Phụ thân, con gái nhất định sẽ báo thù cho phụ thân!”
Lúc này, mấy cung nữ cũng đỡ Tiêu phi đang ngất vào nhà trong, sảnh ngoài chỉ có một mình Dương Quảng.
Tư Mã Đức Kham đem một đoạn lụa trắng ném ở trước mặt Dương Quảng, “Bệ hạ mời lên đường!”