Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 727 - Chương 627: Lòng Có Sầu Lo (2)

Chương 627: Lòng có sầu lo (2)
Chương 627: Lòng có sầu lo (2)

Sắc mặt Đậu Uy thay đổi mấy lần, hắn cẩn thận thưởng thức, Lý Uyên nói không sai chút nào. Trương Huyễn ở quận Đông Hải thành lập căn cơ chỉ sợ sớm đã có ý đồ với Giang Đô, Thanh Châu quân đóng quân ở quận Đông Hải, hiển nhiên là muốn ở sông Hoài chặn Vũ Văn Hóa Cập bắc thượng.

“Vậy ý tứ điện hạ thế nào? Chúng ta nên ứng đối như thế nào?”

Đậu Uy đã mơ hồ đoán được ý tứ Lý Uyên, muốn thừa dịp nam bộ Hà Bắc trống trải, xuất binh Hà Bắc.

Lý Uyên gật gật đầu, “Trương Huyễn đã chuẩn bị đi ăn thịt, ta cũng ngoài tầm tay với, nhưng ta muốn quận Hà Nội, ở phía nam Thái Hành Sơn thành lập một căn cơ.”

Đậu Uy gật gật đầu, “Điện hạ là muốn để lão thần dẫn quân xuất chinh sao?”

Đậu Uy hai mươi năm trước từng đảm nhiệm thái thú quận Hà Nội, ở lại nơi đó năm năm, ở quận Hà Nội rất có quan hệ. Lý Uyên đã đem mình tìm đến, khẳng định là muốn để mình đi quận Hà Nội

Lý Uyên cười nói: “Sao có thể để Đậu công dẫn quân, ta quyết định để Kiến Thành dẫn quân xuất chinh, thỉnh cầu Đậu công theo quân, chỉ điểm Kiến Thành một chút.”

“Vi thần rõ, nhất định sẽ không làm điện hạ thất vọng.”

Ba người đang nói, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người ở ngoài gấp giọng bẩm báo, “Khởi bẩm tướng quốc, Lạc Dương đưa tới cấp báo!”

“Đưa vào!” Lý Uyên nhướng mày nói.

Một gã thân vệ đi vào phòng, quì một gối, đem một phần văn thư trình lên, lập tức lui xuống.

Lý Uyên mở ra văn thư nhìn một lần, sắc mặt nhất thời biến đổi, sau một lúc lâu không nói nên lời.

“Đã có chuyện gì?” Lý Kiến Thành và Đậu Uy trăm miệng một lời hỏi.

Lý Uyên cười khổ một tiếng, chậm rãi nói: “Việt vương Dương Đồng đã đăng cơ ở Lạc Dương.”

Trong lúc nhất thời, trong phòng làm việc rất yên tĩnh. Lý Uyên chắp tay sau lưng ở trong phòng đi qua đi lại, Đậu Uy lại một lần nữa khuyên nhủ: “Vi thần vẫn ý kiến ban đầu, hy vọng điện hạ có thể thuận theo ý quan dân, sớm ngày đăng cơ hoàng đế, đừng làm mọi người thất vọng.”

Bên cạnh, Lý Kiến Thành cũng khuyên: “Phụ thân, Đậu thượng thư nói đúng, Dương Quảng đã chết, Đại Tùy cũng đã chỉ còn trên danh nghĩa, phụ thân vì sao không sớm lập tân triều, cho mọi người hy vọng, tin tưởng không có ai muốn thủ Đại Tùy cái cây khô này nữa. Con cảm thấy thời cơ đã chín muồi, phụ thân không nên do dự nữa.”

Lý Uyên thở dài thật dài, “Ta đem các ngươi phái đi tấn công quận Hà Nội, thật ra chính là không muốn nghe hai người các ngươi khuyên bảo nữa, các ngươi sao lại không hiểu tâm tình của ta?”

Lý Kiến Thành còn muốn nói nữa, Đậu Uy lại xua tay dừng hắn lại, thành khẩn nói: “Điện hạ có ý tưởng gì, không ngại nói ra, để chúng ta biết, ta cảm thấy câu thông vẫn là quan trọng hơn chút.”

Lý Uyên chỉ đành chậm rãi nói: “Vũ Văn Hóa Cập sau khi hành thích vua còn biết lại lập một quân chủ, mà không dám trực tiếp soán vị đăng cơ, thi cốt quân chủ chưa lạnh, ta đã trực tiếp đăng cơ lập triều, chẳng phải là so với Vũ Văn Hóa Cập còn không bằng, sẽ làm thiên hạ khinh thường, cũng cho đám người Trương Huyễn cái cớ công kích ta, cho nên ta cảm thấy bây giờ còn chưa phải lúc.”

Lý Kiến Thành và Đậu Uy nhìn nhau, hai người bọn họ đều cảm giác được sầu lo trong lòng Lý Uyên. Loại sầu lo này không chỉ đến từ lễ pháp áp lực, bọn họ cảm thấy càng nhiều là áp lực Trương Huyễn mang đến. Lý Kiến Thành đặc biệt lý giải tâm tình phụ thân, sau khi Trương Huyễn được phong làm Tề vương, phụ thân liên tục hai ngày đều khó có thể ngủ, bởi vậy có thể thấy được Trương Huyễn mang đến áp lực thật lớn cho phụ thân.

Thật ra Lý Kiến Thành và Đậu Uy đều nhìn ra sự sợ hãi trong lòng Lý Uyên. Lý Uyên cũng không phải để ý lễ nghi cái gì, Dương Quảng đã chết, Đại Tùy chỉ còn trên danh nghĩa, chính là cơ hội thành lập triều đình mới, nếu không có Trương Huyễn đối thủ cường đại này, Lý Uyên nhất định không chút do dự lập triều đăng cơ, chính là Trương Huyễn không chịu bỏ Tùy triều, mới khiến Lý Uyên không dám tùy tiện thành lập triều đại mới thay thế Đại Tùy.

Nhưng tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải biện pháp. Đậu Uy trầm ngâm một chút nói: “Điện hạ, không bằng chúng ta chiết trung một phen, chúng ta mặc tang phục khóc tang cho Dương Quảng, đợi ba tháng để tang qua chúng ta lại cân nhắc thành lập triều đình mới, như vậy chúng ta đối với Đại Tùy cũng đã hết sức nhân nghĩa rồi, cũng có thể bịt miệng người trong thiên hạ.”

Lý Uyên nghĩ nghĩ, như vậy cũng được, ít nhất không cần lập tức đăng cơ, khiến hắn cảm thấy co quắp.

“Được rồi!”

Lý Uyên thở dài, “Cứ theo ý tứ Đậu thượng thư, chúng ta để tang cho thái thượng hoàng bất hạnh qua đời.”

***

Ở cùng lúc Trường An cả thành khóc tang vì Dương Quảng bất hạnh qua đời, Lạc Dương cũng ở trong lốc xoáy thế cục thiên hạ.

Giang Đô xảy ra binh biến cũng đã chấn động Lạc Dương. Việt vương Dương Đồng hạ lệnh toàn thành khóc tang, tuy rất đông đại thần lưu thủ cảm thấy rất đau thương vì quân vương đã mất, nhưng cũng có không ít người mừng thầm, Vương Thế Sung chính là một trong số đó. Hắn dẫn đầu liên lạc bách quan, cùng nhau ủng lập Việt vương Dương Đồng làm đế, sửa niên hiệu là Hoàng Thái, truy thụy thiên tử Dương Quảng đã mất là Minh Hoàng đế, miếu hiệu Thế Tổ, tôn Tiêu hoàng hậu là thái hoàng thái hậu.

Đồng thời phong Vương Thế Sung làm nạp ngôn, Trịnh quốc công, tả vệ đại tướng quân, gia phong Vi Tân làm Binh bộ thượng thư, Vệ quốc công, hữu vệ đại tướng quân, cùng Vương Thế Sung thống lĩnh mười vạn đại quân Lạc Dương.

Phủ đệ của Vương Thế Sung ở Lạc Dương là vương phủ của tiền Tề vương Dương Giản, diện tích hai trăm mẫu, cực kỳ xa xỉ xa hoa, mỹ nữ thị thiếp bên trong mấy trăm người, ai cũng lụa là, hưởng thụ mỹ vị, tuy đã vị cực nhân thần, hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng Vương Thế Sung vẫn rất bất mãn, trong lòng tràn ngập oán hận. Hắn vốn tưởng mình có thể phong làm Trịnh vương, không nghĩ tới Hoàng Thái đế chỉ phong hắn Trịnh quốc công, làm hắn thất vọng.

Buổi chiều, xe ngựa ở dưới trăm tên kỵ binh hộ vệ chạy vào phường An Nghiệp, chậm rãi dừng ở trước cửa phủ của Vương Thế Sung. Trước cửa phủ rất náo nhiệt, mười mấy quan viên đang đổi biển cho phủ đệ, ban đầu là Hữu Uy vệ tướng quân phủ, hiện tại đổi thành Trịnh quốc công phủ, trước cửa phủ còn bày hai hàng binh khí cùng biển xuống ngựa.

Vương Thế Sung nhìn chăm chú vào tấm biển lớn viền vàng nền đen, bên trên bốn chữ to màu vàng ‘Trịnh quốc công phủ’ khiến hắn cảm thấy đặc biệt chói mắt, hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, thét ra lệnh thủ hạ: “Không cho phép bọn hắn treo biển, đuổi hết đi cho ta!”

Các binh sĩ tuân lệnh, lần lượt xoay người xuống ngựa, vung roi lao lên, vụt xuống mấy roi, mười mấy quan viên nhất thời chạy trối chết. Vương Thế Sung xuống xe ngựa, mặt xanh lét nhìn bảng hiệu dưới đất, hắn đi lên trước hung hăng giẫm một cước. ‘Rắc!’ một tiếng, bảng hiệu gãy làm hai đoạn. Vương Thế Sung hừ mạnh một tiếng, xoay người bước vào trong phủ. Xa xa một đám quan viên treo biển nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, đại tướng quân đang nổi nóng cái gì?

Bình Luận (0)
Comment