Tuy đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng vẫn đã kinh động thiên tử Hoàng Thái đế. Trong lòng hắn có chút bất an, vội vàng phái nạp ngôn Đoạn Đạt đi trấn an Vương Thế Sung.
Mỗi người đều biết Đoạn Đạt và Vương Thế Sung giao tình thâm hậu, nhưng người trong cuộc lại biết quan trường Lạc Dương không đơn giản, tranh đấu gay gắt cực kỳ kịch liệt. Đoạn Đạt này trên thực tế là đồng đảng của Vương Thế Sung, cho nên bọn họ mới giao tình tương đối thâm hậu, người trong quan trường đều biết một điểm này, nhưng Hoàng Thái đế lại không biết, hắn một lòng trông cậy vào Đoạn Đạt có thể thay mình trấn an Vương Thế Sung, đối đầu kẻ địch mạnh, không cần tranh chấp vì một chút chuyện nhỏ.
Trong phòng, Vương Thế Sung còn đang hờn dỗi, đối với Đoạn Đạt vào cũng không thèm để ý tới, lạnh lùng thản nhiên nói: “Ngồi đi!”
Đoạn Đạt cũng chưa nổi giận, ngồi xuống cười tủm tỉm nói: “Nếu đại tướng quân còn ngại chức quan nhỏ, ta sẽ đem tước vị Trần quốc công tặng cho đại tướng quân. Thế nào?”
“Ta cần Trần quốc công của ngươi làm cái gì?”
Vương Thế Sung lạnh lùng nói: “Cùng ta Trịnh quốc công rắm chó này có gì khác nhau?”
Hắn nhìn thoáng qua Đoạn Đạt, “Là Hoàng Thái đế bảo ngươi đến?”
Đoạn Đạt thấy Vương Thế Sung xưng hô rất vô lễ, xưng hô thiên tử như tiểu dân phố phường. Hắn âm thầm cười khổ, lại nói: “Đương nhiên là thánh thượng bảo ta tới trấn an đại tướng quân, đáng tiếc hắn lại không hiểu tâm tư đại tướng quân.”
“Hắn biết rõ ta muốn cái gì!”
Sắc mặt Vương Thế Sung âm trầm như nước, “Hắn chính là không muốn cho ta. Tiên đế cũng có thể phong Trương Huyễn làm Tề vương, ta lại là Trịnh quốc công nho nhỏ. Hắn rốt cuộc muốn làm trò gì?”
Đoạn Đạt vẻ mặt âm hiểm nói: “Đại tướng quân, cần tìm đến gốc rễ vấn đề mới được.”
Vương Thế Sung chậm rãi tỉnh táo lại, chắp tay sau lưng đi qua lại ở trong phòng. Hắn thật ra rất rõ gốc rễ vấn đề ở nơi nào. Dương Đồng nhỏ tuổi đã học tổ phụ hắn muốn kìm chế, để mình và Vi Tân cùng nắm quân quyền, nói đến cùng là vì có Vi Tân, cho nên Dương Đồng mới không đem mình để vào mắt. Nếu muốn nắm giữ quyền to, phải đem Vi Tân trừ khử.
Nghĩ đến đây, Vương Thế Sung hừ lạnh một tiếng, “Nhãi ranh còn muốn đấu với lão tử, xem ta đùa chết ngươi như thế nào!”
Vương Thế Sung lập tức viết một phong thư cho Huỳnh Dương thái thú Dương Khánh, bảo hắn dựa theo phương án của mình thi hành. Vương Thế Sung lập tức vào cung thỉnh tội, lúc này vừa lúc có mưa to, Vương Thế Sung để trần thân trên quỳ gối trên bậc thang Văn Thành điện hô to có tội.
“Thần Vương Thế Sung hướng hoàng đế bệ hạ thỉnh tội!”
Hoàng Thái đế Dương Đồng nghe tin, vội vàng từ trong ngự thư phòng đi ra, hắn thấy Vương Thế Sung quỳ gối trong mưa, đông lạnh môi phát tím, không khỏi vừa đau lòng vừa cảm động, vội vàng ra lệnh thủ hạ, “Mau khoác thêm quần áo cho đại tướng quân, đừng để bị cảm lạnh.”
Vài tên hoạn quan vội vàng chạy lên, mặc quần áo cho Vương Thế Sung, Vương Thế Sung lại không chịu tiếp nhận, chỉ quỳ dưới đất liều mạng dập đầu, trên trán máu tóe máu ra.
Dương Đồng bất đắc dĩ, chỉ đành cầm ô tự mình tiến lên, nâng Vương Thế Sung dậy, trấn an hắn nói: “Đại tướng quân tội gì như thế?”
Vương Thế Sung cất tiếng khóc rống, “Vi thần mỗi khi nhớ lại ân của tiên đế, tự thẹn không có công với xã tắc, không thể bảo toàn tiên đế, thực không dám nhận quốc công trọng tước. Vi thần nhìn thấy bảng hiệu liền nhớ tới tiên đế, đau lòng như cắt, nhất thời thất thố, mong bệ hạ thứ tội!”
Dương Đồng nghe cũng lã chã rơi lệ, nức nở nói: “Đại tướng quân trung nghĩa, trẫm khắc trong tâm khảm, nhưng xin đại tướng quân bảo trọng thân thể, Lạc Dương không thể tách rời đại tướng quân, trẫm cũng không rời đại tướng quân được.”
“Vi thần cẩn tuân thánh mệnh!”
Hậu quả của một phen gặp mưa diễn trò chính là Vương Thế Sung ngã bệnh, nằm trên giường không dậy nổi. Dương Đồng vội phái ngự y đi chữa bệnh cho Vương Thế Sung, vài tên ngự y sau khi được Vương Thế Sung âm thầm hối lộ hậu hĩnh, liền nhất trí nói cho thiên tử, Vương đại tướng quân gặp mưa nhiễm phong hàn, bệnh tình trầm trọng, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một tháng, nếu không sẽ có lo ngại về tính mạng.
Dương Đồng bất đắc dĩ, chỉ đành phê Vương Thế Sung nghỉ bệnh một tháng, lại phái hoạn quan đưa đi thuốc bổ thượng hảo cho Vương Thế Sung, bảo hắn nghỉ ngơi cho tốt, an tâm dưỡng bệnh, không cần vướng mắc quốc sự.
Nhưng ngay sau khi Vương Thế Sung bị bệnh ba ngày, Tuân vương Dương Khánh liền đưa tới thư khẩn cấp cầu viện, mười vạn tinh binh Ngõa Cương vây công kho Lạc Khẩu, kho Lạc Khẩu đã nguy ở sớm tối, nếu viện binh không tới, thần đã quyết tâm cùng tồn vong với kho Lạc Khẩu.
Dương Đồng sợ hãi, vội vàng triệu tập bách quan thảo luận đối sách, Đoạn Đạt cực lực yêu cầu xuất binh cứu viện kho Lạc Khẩu, nếu kho Lạc Khẩu thất thủ, Ngõa Cương chắc chắn càng thêm lớn mạnh, Lạc Dương nguy mất!
Đoạn Đạt chủ chiến được đại đa số quan viên ủng hộ, Tuân vương Dương Khánh tuổi già như thế, còn cùng tồn vong với kho Lạc Khẩu, Dương Đồng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, huyết khí phương cương sao có thể để tổ phụ dưới suối vàng hổ thẹn. Hắn dứt khoát quyết định xuất binh trợ giúp Dương Khánh, nhưng bởi vì Vương Thế Sung bị bệnh, Đoạn Đạt liền xung phong nhận việc, nguyện cùng hữu vệ đại tướng quân Vi Tân cùng nhau xuất binh thảo phạt quân Ngoã Cương.
Đầu tháng chín, Lạc Dương Hoàng Thái đế bổ nhiệm Vi Tân làm chinh đông đại nguyên soái, dẫn ba vạn quân trợ giúp kho Lạc Khẩu, lại lệnh Đoạn Đạt làm hậu quân nguyên soái, tổng đốc hậu cần lương thảo.
Ba vạn đại quân cuồn cuộn đánh về phía kho Lạc Khẩu.
Quân Ngoã Cương tấn công kho Lạc Khẩu không thuận lợi, vây công hơn một tháng, mãi chưa đánh hạ kho Lạc Khẩu, một mặt là vì thành trì kho Lạc Khẩu chắc chắn cao lớn, dễ thủ khó công, hơn nữa tướng phòng thủ Ngụy Văn Thông phòng thủ đắc lực, một mặt khác cũng là bởi vì mấy cánh quân Ngoã Cương đều tự tác chiến, thiếu điều hành thống nhất, cho nên quân Ngoã Cương tổn thất thảm trọng, mãi chưa thể đánh hạ kho Lạc Khẩu.
Ngụy Văn Thông vốn là chủ tướng Hổ Lao quan, bởi vì vụ án Trương Tu Đà ở Hổ Lao quan tự sát ảnh hưởng cực lớn, đặc biệt La Sĩ Tín đánh chiếu sứ chấn động triều đình, nhưng triều đình không dám truy tra trách nhiệm La Sĩ Tín đánh chiếu sứ, liền đem trách nhiệm đổ lên trên người Ngụy Văn Thông.
Ngụy Văn Thông không kịp thời ngăn Trương Tu Đà tự sát, cũng không ngăn La Sĩ Tín đánh chiếu sứ, hai tội cùng phạt, liền bị biếm làm tướng phòng thủ kho Lạc Khẩu, từ chức tướng quân ban đầu giáng làm Hùng vũ lang tướng, dẫn năm ngàn quân giữ kho Lạc Khẩu, chủ tướng Hổ Lao quan đổi do Vũ Văn Thành Đô kế nhiệm.
Kho Lạc Khẩu là kho lương lớn nhất Đại Tùy, Tùy vương triều từ Giang Nam đạt được lượng lớn lương thực đều cất giữ ở nơi này, lúc cao nhất từng có năm trăm vạn thạch lương thực, tuy hiện tại lượng lương thực tồn đã giảm rất nhiều, nhưng tồn lương vẫn còn có hơn tám mươi vạn thạch, tiền gần trăm vạn quan, mặt khác còn có tám vạn bộ binh giáp, luôn bị quân Ngoã Cương luôn thiếu lương tiền vũ khí thèm nhỏ dãi.