Kho Lạc Khẩu xây dựng ở trên một vùng đồi núi địa thế trập trùng, giống kho Lê Dương, là một lương thành rất chắc chắn, chu vi chừng mười lăm dặm, dưới thành còn có sông đào bảo vệ thành rộng khoảng hai mươi mấy trượng, thành trì dễ thủ khó công, chỉ có tường thành nam địa thế hơi thấp, có thể bắc thang tấn công.
Trải qua hơn một tháng huyết chiến, quân Ngoã Cương đã tổn thất gần ba vạn người, lại mãi không đánh hạ được kho Lạc Khẩu, nhưng thủ quân cũng tổn thất thảm trọng, năm ngàn binh sĩ chỉ còn lại có hai ngàn người, trên thành dưới thành khắp nơi là máu tươi cùng thi thể, bởi vì thời tiết nóng bức, thi thể bốc mùi, dưới thành mùi hôi ngập trời.
Đan Hùng Tín liền cùng Ngụy Văn Thông đạt thành hiệp nghị lâm thời ngưng chiến, do quân Ngoã Cương đem thi thể tập trung đốt cháy, sau đó đào hố chôn sâu, để tránh bùng nổ dịch bệnh.
Thi thể đốt hơn mười ngày, đã dần dần xử lý sạch sẽ, nhưng tâm tình binh sĩ thủ thành lại càng ngày càng nặng nề. Bọn họ biết, một khi thi thể chấm dứt dọn dẹp, chính là lúc lại bùng nổ chiến tranh, trận chiến này giằng co một tháng, khiến binh sĩ thủ thành cũng có chút kiệt sức.
***
Sáng sớm, trên tường thành kho Lạc Khẩu, Ngụy Văn Thông đang yên lặng nhìn chăm chú phương xa. Hắn vừa nhận được một phong thư Đan Hùng Tín cho hắn, Đan Hùng Tín ở trong thư nói cho hắn, thiên tử ở Giang Đô bị Vũ Văn Hóa Cập giết, Đại Tùy đã chỉ còn trên danh nghĩa, khuyên hắn đầu hàng Ngõa Cương, đừng để cho binh sĩ anh dũng mất mạng nữa.
Tin tức này làm Ngụy Văn Thông cảm thấy rất rung động, bởi vì hắn chính là xuất thân gia tướng Vũ Văn gia tộc, xếp thứ hai trong Thập Tam Thái Bảo, Vũ Văn Hóa Cập từng là chủ nhân của hắn, chủ nhân cũ của hắn thế mà hành thích vua soán vị, điều này làm hắn càng thêm cảm thấy sỉ nhục hơn người khác, hắn vì mình từng bán sức cho Vũ Văn gia tộc mà hối hận vạn phần.
Lúc này, phó tướng Chu Diên chậm rãi đi đến bên người hắn, thật lâu sau, hắn thấp giọng hỏi: “Kho Lạc Khẩu chúng ta còn cần thủ không?”
Ngụy Văn Thông vẻ mặt kiên nghị, chậm rãi gật đầu nói: “Chỉ cần ta một ngày là Tùy tướng, ta một ngày thủ đến cùng, tuyệt không đầu hàng loạn phỉ Ngõa Cương!”
“Nhưng chúng ta chỉ còn lại có hai ngàn người, ít nhất có một nửa binh sĩ đều bị thương, chỉ sợ rất khó ngăn cản quân Ngoã Cương công thành quy mô nữa, nếu không... Chúng ta lại hướng Tuân vương cầu viện.”
Thủ trưởng của Ngụy Văn Thông chính là Huỳnh Dương thái thú Tuân vương Dương Khánh. Dương Khánh dẫn hai vạn quân tọa trấn quận Huỳnh Dương, lại mặc kệ quân Ngoã Cương ở quận Huỳnh Dương đi đi lại lại, cũng mặc kệ quân Ngoã Cương vây công kho Lạc Khẩu, Ngụy Văn Thông đã ba lần hướng hắn cầu viện, nhưng hắn lại mãi không bỏ một binh một tốt trợ giúp kho Lạc Khẩu tình thế nguy cấp.
Ngụy Văn Thông cười khổ một tiếng, “Ngươi cảm thấy hướng hắn cầu viện còn có ý nghĩa sao?”
Chu Diên thấp giọng mắng: “Hắn rõ ràng chính là có cấu kết với quân Ngoã Cương, còn là thân vương Đại Tùy, chưa từng gặp người vô liêm sỉ như thế.”
“Nếu không phải hắn âm thầm cấu kết với Ngõa Cương, Trương Tu Đà sao có thể chết? Thôi, không nói hắn, nói lên hắn ta liền đuổi tới ghê tởm.”
Lúc này, hai kỵ binh thám báo từ xa xa chạy tới, ở dưới thành hô lớn: “Tướng quân, quân Ngoã Cương rút lui rồi!”
Ngụy Văn Thông và Chu Diên liếc nhau, hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Thật kỳ quái, quân Ngoã Cương sao lại rút lui?
Ngụy Văn Thông nghĩ nghĩ nói: “Đi nhìn kỹ rồi hẵng nói!”
Hắn mang theo hai mươi mấy binh sĩ ra khỏi thành, hướng đại doanh quân Ngoã Cương chạy đi. Vượt qua một ngọn núi thoải, đại doanh quân Ngoã Cương vốn đóng quân ở bờ sông đã không thấy bóng dáng, bỏ lại vô số vật phẩm rách nát, đầy đất hỗn độn, điều này làm Ngụy Văn Thông như thế nào cũng không nghĩ ra, quân Ngoã Cương chỉ cần đánh thêm vài ngày, mình sẽ không thủ được kho Lạc Khẩu, ở thời khắc mấu chốt này, quân Ngoã Cương lại rút lui. Trực giác nói cho Ngụy Văn Thông, trong đó tất có kỳ quái.
Đúng lúc này, phương xa mơ hồ truyền đến tiếng trống, Ngụy Văn Thông lập tức xoay người lên ngựa, tay khom khom hướng đông nhìn kỹ, chỉ thấy một cánh quân hơn vạn người đang cuồn cuộn hướng bên này chạy tới.
“Tướng quân, hình như là Tùy quân!” Một binh sĩ hô.
Ngụy Văn Thông cũng thấy rõ, đại kỳ cầm đầu chính là Hoàng Long đại kỳ của Tùy quân, hắn lập tức đối với một gã kỵ binh thám báo làm nói: “Đi xem là ai đến đây?”
Kỵ binh giục ngựa chạy vội đi, không bao lâu phóng ngựa chạy về, hướng Ngụy Văn Thông bẩm báo: “Tướng quân, là Tuân vương dẫn quân đến.”
Ngụy Văn Thông nhăn mặt, sao có thể là Dương Khánh đến, Dương Khánh đến có quan hệ với Ngõa Cương rút quân sao?
Nhưng vô luận như thế nào, Dương Khánh là thủ trưởng của mình, tuy Ngụy Văn Thông thật sự không muốn gặp gã, nhưng lại không thể không gặp. Hắn chỉ đành kiên trì tới trước chiến mã của Dương Khánh, quì một gối ôm quyền nói: “Tùy tướng Ngụy Văn Thông tham kiến Tuân vương điện hạ!”
Dương Khánh mặt đầy nét cười, ôn hòa nói: “Ta biết Ngụy tướng quân nhất định sẽ thầm oán ta không chịu phái binh viện trợ.”
“Ty chức không dám!”
“Nói thật, ta cũng không có cách nào. Địch Nhượng tự mình suất lĩnh mấy vạn đại quân nhìn chằm chằm ta, một khi ta dẫn quân ra khỏi thành, Địch Nhượng sẽ đem ta toàn quân bao vây, nhưng ta vẫn xuất binh, cho nên Đan Hùng Tín sợ hai mặt thụ địch, không thể không rút lui.”
Ngụy Văn Thông thầm mắng Dương Khánh vô sỉ, Địch Nhượng rõ ràng ở Lương quận, mười vạn quân Ngoã Cương đều đang vây khốn kho Lạc Khẩu, nào nhìn chằm chằm huyện Huỳnh Dương cái gì, tuy quân Ngoã Cương rút lui, nhưng cũng tuyệt đối không quan hệ với Dương Khánh, nhất định là có nguyên nhân khác
Ngụy Văn Thông im lặng không nói, Dương Khánh lại cười gượng hai tiếng, hỏi hắn: “Ngụy Văn Thông còn bao nhiêu quân?”
“Hơn hai ngàn?”
“Ồ! Mới hai ngàn người, nếu đại quân Ngõa Cương lại đến công, ngươi có thể cam đoan thủ được kho Lạc Khẩu không?”
“Ty chức không dám cam đoan.”
Dương Khánh gật gật đầu, “Nghĩ hẳn ngươi cũng không dám cam đoan, kho Lạc Khẩu là kho lương số một của Đại Tùy ta, ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng, tuyệt không thể rơi vào trong tay tặc quân, ta chính là lo ngươi không thủ được kho Lạc Khẩu, cho nên mới tự mình dẫn đại quân tiến đến. Từ giờ trở đi, kho Lạc Khẩu do ta tiếp quản.”
“Vậy ty chức làm sao bây giờ?” Ngụy Văn Thông vội nói.
Dương Khánh nhìn hắn một cái, “Ngươi đi đóng ở huyện Dương Võ đi! Đó là cánh cổng lớn quận Huỳnh Dương, vị trí chiến lược cũng rất quan trọng, vừa lúc bên đó không có thủ quân, ngươi mang theo quân đội của mình đi qua, đi luôn bây giờ.”
Ngụy Văn Thông nói không nên lời. Mình liều chết thủ kho Lạc Khẩu hơn một tháng, binh sĩ thủ hạ chết hơn nửa, Dương Khánh chỉ một câu như vậy đem công lao của mình đoạt rồi, quả thực cực kỳ vô sỉ.
Dương Khánh nhìn ra trong lòng Ngụy Văn Thông bất mãn, mặt trầm xuống, “Sao, ngươi tính cãi quân lệnh của ta sao?”
Ngụy Văn Thông khắc chế bi phẫn tràn ngập, đứng dậy nói: “Ty chức lập tức đi!”