Đỗ Như Hối lại chậm rãi nói: “Cháu thật ra hoài nghi quân Ngoã Cương căn bản không ở huyện Tân Trịnh.”
Vi Tân nhất thời tỉnh ngộ. Nếu tin tức của Dương Khánh là giả, như vậy khả năng quân Ngoã Cương ở huyện Tân Trịnh cũng không lớn, hắn lập tức đứng dậy nói: “Truyền lệnh ta, quân đội lập tức tập kết!”
Hắn vừa dứt lời, đã có lính gác nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, “Khởi bẩm đại tướng quân, đại sự không ổn, đông tây nam bắc bốn hướng đều xuất hiện quân đội, chúng ta... Chúng ta bị bao vây rồi.”
Vi Tân âm thầm kêu khổ, bọn họ quả nhiên bị Dương Khánh bán đứng rồi. Hắn gấp đến độ túm lấy lính gác quát hỏi: “Còn xa bao nhiêu?”
“Ước chừng khoảng một dặm.”
Đỗ Như Hối vội nói: “Thừa dịp quân địch còn chưa hội hợp, quân đội lập tức phá vây.”
Vi Tân xoay người lên ngựa, hô lớn: “Toàn quân tập kết, hướng bắc phá vây!”
Các binh sĩ hỗn loạn, ùn ùn cầm lấy binh khí hướng phía bắc rừng cây lao đi.
Đây là độc kế mượn đao giết người của Vương Thế Sung, do Dương Khánh đạt thành hiệp nghị với quân Ngoã Cương. Đoạn Đạt và Dương Khánh phối hợp bán đứng Vi Tân, quân Ngoã Cương thì phụ trách tiêu diệt sạch quân đội của Vi Tân. Điều kiện chính là đem kho Lạc Khẩu tặng cho quân Ngoã Cương.
Tuy Đỗ Như Hối nhìn ra độc kế của Vương Thế Sung, nhưng Vi Tân làm người chính trực, hắn như thế nào cũng không tin thế gian còn có lòng dạ tăm tối như thế, khiến hắn cuối cùng vẫn rơi vào cạm bẫy của quân Ngoã Cương.
Đan Hùng Tín và Hác Hiếu Đức dẫn mười vạn đại quân, từ bốn phương hướng bao vây hai vạn năm ngàn Tùy quân. Đan Hùng Tín dùng chiến đao chỉ vào Tùy quân xa xa cười to, “Có hoàng tộc như Dương Khánh, mười cái Tùy triều cũng sẽ xong đời. Truyền lệnh đại quân, xuất kích!”
‘Thùng! Thùng! Thùng!’ Tiếng trống trận gõ vang kinh thiên động địa, đây là mệnh lệnh bao vây cùng đánh. Mười vạn quân Ngoã Cương hò hét từ bốn phương tám hướng đánh tới, Dương Công Khanh dẫn năm ngàn kỵ binh xông lên dẫn đầu, hướng phía sau lưng Tùy quân đánh tới.
Hai vạn năm ngàn Tùy quân hoàn toàn bị khí thế của quân Ngoã Cương đè ép, tuy bọn họ liều mạng phá vây, nhưng bị mười vạn đại quân bao vây, năm ngàn kỵ binh dẫn đầu đánh vào phía sau lưng Tùy quân, đem trận hình Tùy quân xé rách. Trên chiến trường Tùy quân tử thương vô số, gào khóc rung trời.
Năm ngàn kỵ binh liên tục xông xáo, đem hơn hai vạn Tùy quân phân cách thành mười mấy khối. Các binh sĩ Tùy quân rối loạn, không nghe theo chủ soái chỉ huy nữa, bắt đầu đều tự phá vây.
Đỗ Như Hối thấy kỵ binh phía nam quá sắc bén, đã không có khả năng từ phía nam phá vây, liền vội nói với Vi Tân: “Từ hướng đông bắc phá vây, bên đó nhất định mỏng yếu nhất!”
Bên người Vi Tân chỉ còn lại có hơn năm ngàn người, trong lòng hắn vừa hối vừa hận, không bài xích ý kiến của Đỗ Như Hối nữa, hô lớn: “Theo ta hướng phía đông bắc phá vây!”
Hắn dẫn năm ngàn binh sĩ liều chết hướng phía đông bắc lao đi. Phía đông bắc là quân đội của Hác Hiếu Đức, gã sớm đã thấy Vi Tân cùng thân vệ của hắn, liền quát to: “Bao vây Tùy quân hướng đông bắc, không cho một ai chạy thoát!”
Vi Tân hướng phía đông bắc phá vây không sai. Hướng đông bắc quả thật là nơi quân Ngoã Cương mỏng yếu nhất, chỉ có không đến bốn ngàn người, mà góc tây bắc lại bố trí hơn hai vạn người, nhưng chiến cuộc thay đổi ở nháy mắt, Hác Hiếu Đức phát hiện vị trí của Vi Tân, hướng đông bắc liền biến thành nơi khó phá vây nhất, gần ba vạn người đem Vi Tân cùng thủ hạ của hắn bao vây tầng tầng.
Vi Tân gấp đến độ vung kiếm hô to: “Xông ra, không tiếc mọi giá xông ra!”
Đúng lúc này, một mũi tên lạc bắn nhanh đến, Vi Tân không kịp trốn tránh, trúng ngực hắn, tên xuyên giáp sắc bén bắn thủng ngực hắn, nhập vào trong cơ thể. Vi Tân kêu to một tiếng, xoay người ngã ngựa.
Thân binh của Vi Tân vội đem hắn cứu lên, mắt bọn họ đều đã đỏ, liều chết hướng quân địch chồng chất giết tới, nhưng binh sĩ quân Ngoã Cương lại càng lúc càng nhiều, mắt thấy bọn họ đã không thể giết ra khỏi vòng vây.
Đúng lúc này, ngoại vi quân Ngoã Cương đại loạn một trận, chỉ thấy một cánh quân từ sau lưng quân Ngoã Cương đánh tới, giết cho quân Ngoã Cương thất thố không kịp đề phòng, bị xé rách một lỗ hổng lớn, cầm đầu là một viên Tùy tướng nón sắt giáp sắt, đại đao trong tay như tuyết tung bay, như bổ dưa thái rau giết ra một con đường máu, chính là Hoa Đao tướng Ngụy Văn Thông.
Hắn không cam lòng công lao của mình bị đoạt, nghe nói Vi Tân dẫn Tùy quân nam hạ, vội dẫn quân tới hội hợp, không ngờ vừa lúc gặp được quân Ngoã Cương bố trí vòng vây, hắn liền ở thời khắc mấu chốt giết ra một con đường máu thay Tùy quân bị vây.
Ngụy Văn Thông lớn tiếng hô to: “Đi mau!”
Mấy trăm binh sĩ hộ vệ Vi Tân bị thương và văn quan Đỗ Như Hối, vừa mới chạy ra khỏi vòng vây, bọn họ không dám dừng lại, liều mạng hướng bắc bỏ chạy, binh sĩ Tùy quân còn lại thấy phá vây vô vọng, ùn ùn quỳ xuống đất đầu hàng.
Một trận chiến này, hai vạn năm ngàn Tùy quân chỉ chạy thoát hơn ngàn người, bị giết hơn năm ngàn người, còn lại toàn bộ thành tù binh của quân Ngoã Cương.
Đây là đấu tranh chính trị tàn khốc. Hai vạn năm ngàn Tùy quân thành tế phẩm Vương Thế Sung nắm giữ triều đình Lạc Dương, Đan Hùng Tín không uổi theo đào binh, dựa theo điều kiện hắn và Hác Hiếu Đức trước đó đạt thành, hắn tiếp thu toàn bộ một vạn tám ngàn hàng tốt Tùy quân, những kẻ này đều là Tùy quân tinh nhuệ, hắn cần quân đội này.
Mà Hác Hiếu Đức thì dẫn ba vạn đại quân hướng kho Lạc Khẩu đánh tới. Dựa theo điều kiện Vương Thế Sung đưa ra, kho Lạc Khẩu sẽ thành chiến lợi phẩm lớn nhất của bọn họ trong một trận chiến này, lương tiền về Địch Nhượng, nhưng tám vạn bộ binh giáp trong kho Lạc Khẩu lại thuộc về Hác Hiếu Đức.
~~~~
Ngụy Văn Thông dẫn quân một hơi chạy đi hơn hai mươi dặm, thẳng đến bờ một dòng suối nhỏ, thấy phía sau không có truy binh, mới chậm rãi dừng bước. Bọn họ đánh bất ngờ quân địch hầu như không có thương vong gì, vẫn bảo trì đội ngũ hai ngàn người.
Nhưng trong đội ngũ có thêm hơn trăm người, chính là thân binh của Vi Tân. Bọn họ đem Vi Tân toàn thân là máu đặt ở trên một tảng đá lớn bằng phẳng.
Mọi người đều đã lạnh lòng, chỉ thấy một mũi tên vừa lúc bắn ở chỗ trái tim, hơn nữa mất máu quá nhiều. Vi Tân đã hấp hối, mắt thấy không được nữa. Không ít thân binh đều thất thanh khóc rống lên.
Lúc này, Vi Tân chậm rãi mở mắt ra, di động ánh mắt tìm được Đỗ Như Hối, Đỗ Như Hối vội vàng quỳ gối trước mặt dượng, cầm tay hắn, nước mắt rơi như mưa.
Vi Tân môi giật giật, tựa như muốn nói gì, Đỗ Như Hối vội vàng đem tai ghé lên. Chỉ thấy thanh âm dượng rất thấp nói: “Ngươi nói đúng, là Vương Thế Sung...”
Đỗ Như Hối gật gật đầu, thanh âm nghẹn ngào nói: “Cháu biết là hắn!”
Vi Tân giãy dụa ra một chút sức lực cuối cùng, hướng Đỗ Như Hối thấp giọng nói: “Đi đầu Trương Huyễn...”
Chưa nói xong đã tắt thở, ánh mắt dần dần biến mất, Vi Tân ôm nỗi hận mà chết.