Bỉnh Nguyên Chân bất đắc dĩ, chỉ đành ra lệnh: “Toàn quân rút lui về hướng bắc!”
Một khắc đồng hồ sau, một vạn quân Ngoã Cương rời khỏi huyện Túc Dự rút lui về phía bắc. Lý Tĩnh xa xa nhìn quân Ngoã Cương chật vật đào tẩu, trong lòng cười lạnh một tiếng, có Địch Hoằng ở trong tay, không sợ Địch Nhượng đến khiêu khích.
~~~~
Vũ Văn Hóa Cập ở sau khi khống chế Giang Đô cùng với bách quan quần thần cũng chưa lập tức dẫn đại quân bắc thượng, nguyên nhân là còn có một mũi lực lượng Tùy quân hắn chưa thu phục, đó là hơn hai vạn Giang Hoài quân đại tướng quân Trần Lăng cầm đầu.
Trần Lăng vốn là ở vùng Giang Nam tiêu diệt quân đội của Trầm Pháp Hưng cùng Mạnh Hải Công, nhưng loạn phỉ vùng Giang Nam rất ương ngạnh, Ngư Câu La và Thổ Vạn Tự trước sau thất lợi. Vương Thế Sung tuy lấy thủ đoạn tàn khốc một độ tiêu diệt tai họa ở Giang Nam, nhưng rất nhanh lại lần nữa tạo phản khởi binh, Trần Lăng nhiều lần tiêu diệt không hết, ngay cả Dương Quảng cũng mất đi lòng tin, liền đình chỉ diệt phỉ ở Giang Nam, lệnh quân đội của Trần Lăng rút lui về phương bắc, tiếp nhận chức Giang Hoài chiêu thảo sứ của Trương Huyễn, phụ trách ở ngoại vi bảo vệ an toàn xung quanh Giang Đô.
Vũ Văn Hóa Cập tuy nắm giữ Kiêu Quả quân, lại chưa nắm giữ Giang Hoài quân của Trần Lăng. Sau khi Giang Đô xảy ra binh biến, Trần Lăng lập tức tập trung binh lực, đem hai vạn sáu ngàn binh sĩ đóng quân ở huyện Hải Lăng phía đông thành Giang Đô ngoài năm mươi dặm, như hổ rình mồi nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Vũ Văn Hóa Cập, cũng tuyên bố, nếu Vũ Văn Hóa Cập dám vô lễ đối với hoàng hậu, hắn sẽ giết hết họ Vũ Văn trong thiên hạ.
Vũ Văn Hóa Cập hai lần phái người đi truyền tin cho Trần Lăng, hứa hẹn phong hắn làm Lư Giang quận vương, nhưng Trần Lăng lại chưa có bất cứ phản ứng nào, điều này làm Vũ Văn Hóa Cập rất đau đầu.
Trong lòng Vũ Văn Hóa Cập lúc này dị thường bực bội, đối với noi theo đế vương tìm vui cũng không có hứng thú. Hắn ở trong phòng làm việc ở Giang Đô cung Phượng Tê các đi qua đi lại, trong lòng nặng trịch tựa như rót chì. Hắn đã nhận được tin tức, mấy vạn đại quân của Trương Huyễn đã phong tỏa sông Hoài, cắt đứt đường bắc thượng của hắn.
Mà Trần Lăng từ đầu tới cuối không chịu hướng mình khuất phục, một khi mình dẫn quân bắc thượng, phía trước là Trương Huyễn, mặt sau là Trần Lăng, hắn sẽ gặp phải uy hiếp hai mặt thụ địch, hắn căn bản không thể ứng đối.
Lúc này trong lòng Vũ Văn Hóa Cập vừa hoảng vừa loạn, hắn không biết mình nên làm thế nào mới tốt. Vu oan hãm hại, lừa vua dối trên hắn rất lành nghề, nhưng bảo hắn cầm quân đánh trận, hắn lại là trước mắt đen sì, không có bất cứ chủ ý nào.
Trong lòng Vũ Văn Hóa Cập cực kỳ bực bội, lại quay đầu phẫn nộ quát: “Nguyên thượng thư sao còn chưa đến?”
Nguyên thượng thư chính là Nguyên Mẫn. Hắn được Vũ Văn Hóa Cập phong làm Lại bộ thượng thư, Ung quốc công, đồng thời cũng là quân sư của Vũ Văn Hóa Cập, công việc triều đình… Vũ Văn Hóa Cập đều ném cho Nguyên Mẫn xử lý, bản thân hắn chỉ để ý mua vui, tận tình hưởng thụ cuộc sống xa xỉ vô độ của đế vương.
Vũ Văn Hóa Cập vừa dứt lời, Nguyên Mẫn đã xuất hiện ở cửa, cười ha ha nói: “Điện hạ phiền não vì chuyện gì?”
Nguyên Mẫn đương nhiên không phải thật tâm phò tá Vũ Văn Hóa Cập, hắn và tộc đệ Nguyên Lễ gánh vác trọng trách Nguyên gia giao cho bọn hắn, đem Kiêu Quả quân an toàn mang về Quan Trung, sau đó tiêu diệt Vũ Văn huynh đệ, đem tám vạn Kiêu Quả quân này biến thành quân đội của Nguyên gia, liền có thể chống lại Lý Uyên.
Cho nên ít nhất ở trước khi về Quan Trung, mục tiêu của hắn và Vũ Văn Hóa Cập là nhất trí, đó là mang theo tài phú, quân đội, bách quan cùng thái hậu thuận lợi quay về Quan Trung.
Vũ Văn Hóa Cập tựa như nhìn thấy cứu tinh, vội nghênh đón nói: “Hiện tại trước có Trương Huyễn, sau có Trần Lăng, lương thực quân đội lại không đủ, ta sao mà không phiền não, nhờ Nguyên thượng thư dạy ta!”
Nguyên Mẫn chễm chệ ngồi xuống, cười nói: “Thật ra phiền toái chỉ có Trương Huyễn, vấn đề Trần Lăng rất dễ giải quyết.”
Vũ Văn Hóa Cập nhất thời mừng rỡ. Trần Lăng là việc lửa sém lông mày cần giải quyết, có biện pháp giải quyết hắn đương nhiên cầu còn không được. Hắn vội ngồi ở đối diện, hỏi: “Trước nói giải quyết Trần Lăng như thế nào?”
“Điện hạ có nghĩ tới hay không, Trần Lăng vì sao đến nay chưa biểu đạt, cũng chưa tiếp thụ vương vị điện hạ hứa hẹn?”
Vũ Văn Hóa Cập lắc đầu, “Bản thân ta nhìn không thấu hắn!”
Nguyên Mẫn cười nói: “Trần Lăng là người Lư Giang, hắn khẳng định muốn tiếp tục ở lại Giang Hoài, một điểm này điện hạ nhất định phải rõ. Thứ hai hắn chưa chắc muốn vương tước, ta đề nghị tốt nhất bảo thái hậu phong hắn làm Kinh quốc công, Giang Đô thái thú, để hắn tiếp tục dẫn quân ở lại Giang Hoài, nhưng tất cả cái này không quan hệ với điện hạ, đều phải là ý chỉ của thái hậu, ta nghĩ đem hai điểm này làm tốt, vấn đề Trần Lăng sẽ giải quyết.”
Vũ Văn Hóa Cập phẫn nộ nói: “Nói đến cùng, hắn vẫn là không muốn hợp tác với ta.”
Trong lòng Nguyên Mẫn cười lạnh một tiếng, ai sẽ đồng ý hợp tác với Vũ Văn Hóa Cập loại loạn thần tặc tử này, ngay cả tổ tông cũng sẽ xấu hổ. Nếu không phải vì nghiệp lớn của Nguyên gia, hắn sẽ không để ý tới Vũ Văn Hóa Cập loại ngu xuẩn này. Nguyên Mẫn giả mù sa mưa an ủi hắn: “Hắn không phải không muốn hợp tác với điện hạ, mà là không phục điện hạ, vốn sự từng trải của điện hạ xa xa không bằng hắn, hiện tại lại thành thủ trưởng của hắn, đổi làm ai trong lòng cũng sẽ không thoải mái, hơn nữa hắn rất kính trọng đối với thái hậu, thái hậu hạ chỉ, hắn tự nhiên sẽ tiếp nhận.”
Vũ Văn Hóa Cập ngẫm lại cũng đúng, Trần Lăng cùng phụ thân mình quan hệ rất không tồi, thậm chí còn từng được phụ thân dẫn dắt, hắn quả thật không cần thiết oán hận mình, hẳn là tâm tính quấy phá.
Trong lòng Vũ Văn Hóa Cập thoải mái, liền từ trên bàn lấy ra bảo ấn của thái hậu, cười nói: “Thái hậu bảo ta đừng quấy rầy người, trực tiếp đem đại ấn cho ta, tùy tiện ta ban chỉ như thế nào, vậy ta sẽ theo lời thượng thư hạ chỉ cho hắn.”
Hắn lập tức ra lệnh: “Đem Phong Đức Di tìm đến, thái hậu muốn hạ ý chỉ!”
***
Trần Lăng khoảng năm mươi tuổi, là một trong các danh tướng còn sót lại của Đại Tùy, nam chinh bắc chiến, công huân hiển hách, năm Đại Nghiệp thứ chín, hắn và Vũ Văn Thuật cùng đánh Dương Huyền Cảm, kết quả Dương Huyền Cảm chạy thoát, Vũ Văn Thuật liền đem trách nhiệm giao cho hắn, nói là vì hắn cảm kích Dương Tố dẫn mới cố ý thả Dương Huyền Cảm đào tẩu. Dương Quảng tức giận, đem Trần Lăng bỏ ngục trị tội, Tiêu hậu lại nhắc nhở Dương Quảng, đại quân của Trần tướng quân ở phía tây, làm sao thả người chạy ở phía nam? Dương Quảng lúc đó mới tỉnh ngộ là Vũ Văn Thuật vu hãm Trần Lăng, liền thả hắn ra tù, cũng quan phục nguyên chức.