Trần Lăng bởi vậy cảm kích Tiêu hoàng hậu, lần này Giang Đô binh biến, thiên tử bị Vũ Văn Hóa Cập làm hại, Trần Lăng tuy đau thương, nhưng hắn cũng biết Đại Tùy không thể cứu vãn, nhưng Trần Lăng lại muốn dốc sức bảo vệ hoàng hậu không việc gì, đền ân đức hoàng hậu năm đó.
Vũ Văn Hóa Cập cũng biết một điểm này, cho nên hắn nhuộm máu hậu cung Giang Đô, lại chỉ có không dám vô lễ đối với Tiêu hoàng hậu. Đương nhiên, cũng bởi vì thân phận Tiêu hoàng hậu hữu dụng đối với hắn, hắn tạm thời không muốn ép nàng quá mức.
Quân đội của Trần Lăng đóng ở huyện Hải Lăng phía đông Giang Đô, buổi chiều hôm đó, đặc sứ Lễ bộ thượng thư Thôi Triệu của Vũ Văn Hóa Cập đến huyện Hải Lăng, hắn trực tiếp được binh sĩ đưa tới trung quân đại trướng của Trần Lăng.
Thôi Triệu bởi vì biểu hiện trung thành mà được Vũ Văn Hóa Cập trọng dụng, được phong làm Lễ bộ thượng thư, ban tước Hình quốc công, điều này làm Thôi Triệu cảm động đến rơi nước mắt đối với Vũ Văn Hóa Cập, cũng càng thêm trung thành, đã trở thành tâm phúc của Vũ Văn Hóa Cập.
Do là đến tuyên ý chỉ thái hậu, hương án đã chuẩn bị tốt, Trần Lăng liền đứng ở trước hương án vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi, điều này làm Thôi Triệu có chút xấu hổ. Hắn vốn định tự ôn chuyện với Trần Lăng, lung lạc cảm tình một phen, nhưng Trần Lăng lại không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Thôi Triệu bất đắc dĩ, chỉ đành mở ý chỉ nói: “Thái hậu ý chỉ, đại tướng quân Trần Lăng tiếp chỉ!”
Trần Lăng quỳ xuống trước hương án, “Có Trần Lăng!”
Thôi Triệu đằng hắng cổ họng, cao giọng đọc ý chỉ thái hậu từ ngữ trau chuốt hoa lệ, đơn giản là khen Trần Lăng vất vả công cao, nên trọng dụng, cuối cùng Thôi Triệu đọc: “... Do dó phong đại tướng quân Trần Lăng làm thượng trụ quốc, Kinh quốc công, lĩnh Giang Đô thái thú kiêm Giang Đô lưu thủ, mong đại tướng quân khắc kỷ phục lễ, trung với cương vị công tác, chớ để ai gia thất vọng, khâm thử!”
Trần Lăng dập đầu hành lễ, “Thần cẩn tuân ý chỉ thái hậu!”
Lúc này, Thôi Triệu đem ý chỉ đưa cho hắn cười nói: “Chúc mừng đại tướng quân phong làm quốc công, đứng hàng nhất phẩm!”
Trần Lăng lại không buồn để ý hắn, tiếp nhận ý chỉ lạnh lùng hỏi: “Vũ Văn Hóa Cập khi nào rời khỏi Giang Đô?”
Thôi Triệu cười khan một tiếng, nói: “Cái này phải xem thái độ của đại tướng quân.”
Trần Lăng hiểu ý tứ của hắn, chính là không cho phép mình từ phía sau tiến công Vũ Văn Hóa Cập. Hắn cười lạnh nói: “Hắn muốn bình an rời đi cũng không phải là không thể được, chỉ cần đáp ứng ta hai điều kiện, ta có thể lễ tiễn hắn rời khỏi Giang Đô.”
“Đại tướng quân mời nói!”
“Điều kiện thứ nhất chính là cam đoan thái hậu an toàn. Ta nghe nói Vũ Văn Hóa Cập nhúng tay hậu cung, người khác ta mặc kệ, nhưng hắn dám vô lễ với thái hậu, cho dù hắn chạy tới Đột Quyết, ta cũng sẽ giết tới Đột Quyết đem hắn nghiền xương thành tro, đây là nguyên văn của ta, ngươi nếu dám giấu diếm, ta cũng sẽ không tha cho cả nhà Thôi thị các ngươi.”
Hai má Thôi Triệu run rẩy mạnh một cái, Trần Lăng uy hiếp khiến hắn thật sự cười không nổi. Hắn chỉ đành gật gật đầu. “Ta cam đoan sẽ chuyển lời nguyên văn, mời đại tướng quân nói điều kiện thứ hai.”
“Điều kiện thứ hai cũng rất đơn giản, ta đã là Giang Đô thái thú, cũng chính là quan phụ mẫu của dân chúng Giang Đô, ta biết Vũ Văn Hóa Cập thiếu lương, ta có thể cho hắn hai vạn thạch lương thực, nhưng không cho phép hắn đánh cướp Giang Đô, cho dù Giang Đô có một cửa hàng bị binh sĩ cướp, ta cũng sẽ không tha cho hắn. Ta sẽ liên thủ với Trương Huyễn đem hắn tiêu diệt bên bờ sông Hoài.”
Sắc mặt Thôi Triệu có chút tái nhợt, hắn biết Vũ Văn Hóa Cập quả thật chuẩn bị trước khi đi đánh cướp lương thực Giang Đô, lại bị Trần Lăng nhìn thấu trước. Trong lòng hắn bất đắc dĩ, chỉ đành gật gật đầu, “Ta nhất định đem nguyên văn của đại tướng quân chuyển lời!”
Trần Lăng không nói thêm một câu, hắn khoát tay, “Tiễn khách!”
Hắn không thèm để ý tới Thôi Triệu, xoay người liền nghênh ngang bỏ đi. Thôi Triệu ngây người một lúc lâu, chỉ đành thở dài, xoay người vội vàng rời đi.
Ngay lúc Thôi Triệu mới vừa đi, Lý Thanh Minh đã từ lều riêng đi ra, đi vào trong đại trướng của Trần Lăng, hắn chỉ đến sớm hơn Thôi Triệu nửa canh giờ, hắn cũng là phụng lệnh Trương Huyễn đến thương lượng với Trần Lăng cùng đánh Vũ Văn Hóa Cập.
“Đại tướng quân chuẩn bị giải hòa với Vũ Văn Hóa Cập sao?” Lý Thanh Minh hỏi thẳng.
Trần Lăng lắc lắc đầu, “Trần Lăng ta không ra gì tới đâu nữa, cũng sẽ không thông đồng làm bậy với Vũ Văn Hóa Cập loại loạn thần tặc tử này. Ta chỉ là vì Tiêu hoàng hậu an toàn mới đáp ứng để Vũ Văn Hóa Cập rời đi, cái gì Kinh quốc công, thượng trụ quốc rất rõ ràng là ý tứ Vũ Văn Hóa Cập hắn, ta sẽ không thật sự tiếp nhận. Về phần Giang Đô, bản thân ta chính là Giang Hoài chiêu thảo sứ, Giang Đô ở phạm vi chức quyền của ta, ta tự nhiên sẽ bảo vệ Giang Đô an ổn.”
Lý Thanh Minh thấy Trần Lăng thái độ kiên quyết, liền không dây dưa vấn đề này nữa. Hắn lại nói: “Thái độ của đại tướng quân làm người ta kính nể, đại tướng quân cùng chủ soái nhà ta đều đã cho rằng Vũ Văn Hóa Cập là loạn thần tặc tử, vậy vì sao không liên thủ tiêu diệt hắn, nghiêm trị kẻ thí sát quân chủ này. Chỉ cần chúng ta tiền hậu giáp kích, đánh một trận là có thể đánh tan Vũ Văn Hóa Cập.”
Đề nghị này vừa rồi Trần Lăng chưa trả lời Lý Thanh Minh rõ ràng, nhưng Thôi Triệu đi rồi, đầu óc Trần Lăng cũng dần dần rõ ràng hẳn lên, hắn cũng rất kiên định trả lời: “Rất xin lỗi, ta không thể đáp ứng lời mời của Tề vương, Vũ Văn Hóa Cập tuy đáng băm vằm, nhưng binh sĩ Kiêu Quả lại vô tội, bọn họ hiện tại vẫn là Tùy quân Kiêu Quả, ta không có khả năng xuống tay với bọn họ, mời Lý tham quân chuyển lời Tề vương, hy vọng hắn cũng đối xử tử tế Tiêu hoàng hậu, đó là tôn nghiêm cuối cùng của Đại Tùy.”
Lý Thanh Minh cười khổ một tiếng, gật gật đầu nói: “Được rồi! Ta sẽ đem lời đại tướng quân nói cho chủ soái nhà ta.”
Lý Thanh Minh lập tức cáo từ mà đi, Trần Lăng tiễn hắn đến mãi cửa doanh địa, xa xa nói với Lý Thanh Minh: “Lương thực của Vũ Văn Hóa Cập nhiều nhất chỉ có thể duy trì hai mươi ngày!”
“Đa tạ đại tướng quân nhắc nhở!”
Lý Thanh Minh ôm quyền thi lễ, giục ngựa rời đi. Trần Lăng nhìn theo Lý Thanh Minh cùng vài tên thủ hạ cưỡi ngựa đi xa, vẻ mặt hắn trở nên rất phức tạp. Hắn đương nhiên biết ý tứ chân thật của Trương Huyễn, cùng đánh Vũ Văn Hóa Cập chỉ là cái cớ, Trương Huyễn cũng không cần mình xuất binh, Trương Huyễn thật ra là hy vọng mình quay sang nguyện trung thành hắn.
Trần Lăng còn chưa cân nhắc xong mình nên đi nơi nào?