Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 743 - Chương 638: Binh Bất Yếm Trá

Chương 638: Binh bất yếm trá
Chương 638: Binh bất yếm trá

Khi mấy chục thân binh Bùi Nhân Cơ mang đến lao về, vừa lúc gặp ‘Kỵ binh’ Thanh Châu quân đánh tới, Bùi Nhân Cơ nhất thời cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cái gọi là ‘Kỵ binh’ lại là mấy trăm con trâu lửa giận ngút trời.

Chỉ thấy mỗi đầu trâu mắt đỏ như máu, mông trên cắm đao, máu chảy như rót, trên đuôi buộc cành cây, bắn tung lên cuồn cuộn bụi đất, trên hai cái sừng cũng buộc đao nhọn. Chúng nó không có mục tiêu, theo bản năng hướng chỗ lửa sáng chạy tới.

Lúc này mấy chục con trâu phát hiện Bùi Nhân Cơ, cùng nhau hướng Bùi Nhân Cơ và thân binh của hắn lao tới, dọa Bùi Nhân Cơ quay đầu bỏ chạy. Thân binh của hắn chậm một bước, mười mấy thân binh bị đao nhọn đâm thủng thân thể, kêu thảm thiết ngã xuống đất.

Thân binh còn lại liều mạng bỏ chạy, tuy đàn trâu đuổi theo bọn hắn không phải kỵ binh, nhưng chúng nó vẫn làm các binh sĩ sợ hãi vạn phần.

Khi mấy ngàn bại quân chạy qua một rừng cây, trong rừng cây bỗng ánh lửa nổi lên bốn phía, Ngụy Văn Thông dẫn hơn ngàn binh sĩ từ trong rừng cây giết ra.

~~~~

Trời dần dần sáng, từng đám tù binh chiến tranh bị áp giải từ trên một cây cầu nổi khác dùng thuyền nhỏ dựng thành hướng bờ bên kia đi đến. Cách đó không xa, cầu nổi dùng bè gỗ dựng thành đã bị lửa lớn thiêu hủy, chỉ còn lại có một mảng hài cốt đen sì, trôi nổi ngổn ngang ở trên mặt nước.

Tuy đã trở thành tù binh, nhưng đại bộ phận binh sĩ quân Đường không uể oải, trong mắt rất nhiều người còn tràn ngập vui sướng và hy vọng.

Binh sĩ của Bùi Nhân Cơ đại bộ phận đều là người Thanh Châu, bọn họ trở thành tù binh, liền ý nghĩa bản thân rất nhanh có thể về nhà.

Ngụy Văn Thông lại rất đắc ý. Một trận chiến này hắn chỉ chết trận mười ba người, bị thương hai mươi người, đã hoàn toàn đánh bại năm ngàn quân tiên phong của Bùi Nhân Cơ, tù binh hơn hai ngàn người, thu được lượng lớn vũ khí binh giáp, đây cũng là một trận chiến hắn tòng quân tới nay đánh thống khoái nhất.

Ngụy Văn Thông đương nhiên biết, trận thắng lợi này không phải bởi chiến, mà ở chỗ mưu. Chính là Đỗ Như Hối ngưu trận tập kích bất ngờ mới khiến bọn họ có thể lấy ít thắng nhiều, lấy trả giá nhỏ bé nhất đạt được thắng lợi.

Lúc này, Ngụy Văn Thông thấy Đỗ Như Hối mặc một thân nho bào màu xanh.

Hắn vội vàng giục ngựa nghênh đón, chắp tay thành khẩn nói: “May có kỳ mưu của tiên sinh, Ngụy Văn Thông mới có thể lập công lớn này, xin tiên sinh nhận của ta một lễ.”

Nói xong, hắn hướng Đỗ Như Hối hành một lễ thật sâu, Đỗ Như Hối cười nói: “Ta cũng có việc quan trọng tìm đến tướng quân, nói không chừng còn có một hồi công lao.”

Ngụy Văn Thông ngẩn ra. “Tiên sinh có chuyện gì quan trọng?”

Đỗ Như Hối quay đầu vung tay lên, “Dẫn tới!”

Chỉ thấy mấy binh sĩ đem một nam tử bộ dáng ngư dân đẩy lên, nam tử này sắc mặt trắng bệch, quỳ dưới đất cúi đầu không nói.

Đỗ Như Hối cười nói: “Đêm qua, thám báo trinh sát tuần hành trong sông nhỏ phát hiện thế mà còn có người ở giữa sông đánh cá, liền tiến lên đề ra nghi vấn. Hắn đem một cái áo da ném vào giữa sông, bị các binh sĩ vớt lên, bên trong thế mà có quân phù, quân lệnh cùng một mũi lệnh tiễn, thì ra người này là sứ giả Lý Kiến Thành phái đi truyền tin cho thuyền vận lương.”

Nói xong, Đỗ Như Hối đem quân phù, lệnh tiễn cùng quân lệnh cùng giao cho Ngụy Văn Thông, Ngụy Văn Thông mở ra quân lệnh nhìn nhìn, thì ra là đi nhắc nhở đội tàu đưa lương tránh đi huyện Võ Trắc, cẩn thận quân đội huyện Võ Trắc. Nhưng người này lại ăn mặc thành ngư dân, cũng nên hắn xảy ra chuyện.

Ngụy Văn Thông cười nói: “Tiên sinh tính làm sao bây giờ?”

Đỗ Như Hối có chút dương dương đắc ý nói: “Ta từ nhỏ đã giỏi về bắt chước bút tích người khác, xem như một cái bản lãnh. Nhưng từ sau khi bị trưởng bối trách cứ là bàng môn tả đạo, ta cũng không dám dùng nữa, có lẽ hôm nay ta có thể thi triển một phen bản lãnh này.”

Mắt Ngụy Văn Thông sáng lên, “Tiên sinh là muốn bảo đội vận lương bỏ neo ở huyện Võ Trắc sao?”

Đỗ Như Hối lắc lắc đầu, “Đỗ ở huyện Võ Trắc đương nhiên tốt, nhưng ta nhắm chừng trên thời gian không còn kịp nữa, chỉ có thể dùng một loại biện pháp khác.”

“Người này sẽ nói thật sao?”

Đỗ Như Hối nhìn thoáng qua người truyền tin quỳ dưới đất, thản nhiên nói: “Ta có cách khiến hắn nên nói sẽ nói hết.”

~~~~

Lý Kiến Thành lo lắng thuyền vận lương không phải không có nguyên nhân. Lúc hắn từ quận Hà Đông xuất phát, đội tàu vận lương cũng đồng thời từ quận Hà Đông tiến vào Hoàng Hà, tuy đội tàu không nhanh như tốc độ hắn hành quân, nhưng bởi vì bọn hắn ở quận Trường Bình gặp quân đội của Tống Kim Cương mà chậm trễ suốt năm ngày. Tính từ trên thời gian, sau khi quân đội của hắn tiến vào quận Hà Nội, thuyền vận lương cũng có thể không sai biệt lắm tiến vào quận Hà Nội.

Trên Hoàng Hà, một đội tàu do hơn hai trăm chiếc thuyền hàng cỡ trung tạo thành đang nhanh chóng chạy hướng cửa vào kênh Vĩnh Tể ngoài mấy chục dặm. Đội tàu vận chuyển bốn vạn thạch lương thực, sẽ cung cấp cho quân đội của Lý Kiến Thành hai tháng quân lương, đối với quân đội Lý Kiến Thành đông tiến có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng, có thể nói nó là cam đoan quân đội Lý Kiến Thành đông tiến.

Đội tàu do hai ngàn quân áp tải, trên mỗi chiếc thuyền hàng có mười binh sĩ, chủ yếu là phòng ngừa thủy tặc trên Hoàng Hà nhìn ngó. Thật ra thủy tặc không đáng sợ, thật sự khiến đội tàu không yên tâm là, hướng đông đi thêm trăm dặm, liền tiến vào địa bàn quân Ngoã Cương, khi đó đội tàu sẽ có nguy hiểm, cho nên đội tàu vô luận như thế nào cũng phải đi vào kênh Vĩnh Tể, mới có thể tránh đi đội thuỷ quân trinh sát tuần hành của quân Ngoã Cương.

Chủ tướng quân vận chuyển tên là Ân Trường Chí, là em trai đại tướng Ân Khai Sơn của quân Đường, giữ chức Hùng vũ lang tướng, hắn làm người rất cẩn thận, Lý Kiến Thành chính là nhìn trúng một điểm này của hắn, mới để hắn phụ trách lương thảo.

Lúc này là buổi sáng, trên mặt sông có chút sương mù, khiến tầm phía trước nhìn không quá rõ ràng. Ân Trường Chí đứng ở đầu thuyền, đang hết sức chăm chú nhìn hướng phía bờ bắc, bờ bắc là dãy núi trập trùng, rừng rậm. Hắn từng đi kênh Vĩnh Tể vài lần, còn có chút ấn tượng, ở sau khi qua đỉnh Mạc Nữ, đi thêm mười dặm sẽ đến cửa sông kênh Vĩnh Tể.

Đỉnh Mạc Nữ đã qua, tốc độ đội tàu cũng rõ ràng chậm lại, đội tàu đi xuôi dòng. Đúng lúc này, một binh sĩ chỉ vào phía trước hô: “Tướng quân, có một chiếc thuyền nhỏ!”

Ân Trường Chí cũng đã thấy, một chiếc thuyền nhỏ ở phía trước bọn hắn như ẩn như hiện, trên thuyền có người vung lá cờ đỏ, đó là tín hiệu bảo bọn họ dừng thuyền.

Một lát sau, thuyền nhỏ đến gần thuyền lương thực, trên thuyền thế mà lại là hai gã binh sĩ quân Đường, một người trong đó lớn tiếng hỏi: “Là đội tàu Ân tướng quân phải không?”

“Ta là Ân Trường Chí, các ngươi là ai?” Ân Trường Chí nghi hoặc nhìn bọn họ một cái.

“Chúng ta là tín sứ của đại công tử, đặc biệt tới truyền lệnh cho Ân tướng quân!”

Bình Luận (0)
Comment