Lý Kiến Thành cười nhẹ, chưa tiếp lời Ngụy Trưng, hắn lại nói với Ngụy Trưng: “Ta muốn để trưởng sử đi dò xét các huyện Hà Nội, tìm hiểu một phen tình huống các huyện, trưởng sử nguyện thay ta vất vả một chuyến hay không?”
Ngụy Trưng khom người nói: “Đô đốc có lệnh, ty chức tự nhiên theo lệnh.”
Lý Kiến Thành lại phân phó tả hữu thân binh, “Đi đem Tần tướng quân tìm đến!”
Hai thân binh chạy vội đi, không bao lâu đem Tần Quỳnh dẫn theo tới. Tần Quỳnh nghe nói mình có thể sẽ không bị giáng chức, trong lòng âm thầm cao hứng, hắn vội bước lên phía trước ôm quyền thi lễ, “Mạt tướng tham kiến đô đốc!”
Lý Kiến Thành ôn hòa cười nói với hắn: “Ngụy trưởng sử muốn thay ta đi dò xét các huyện quận Hà Nội, ta có chút lo lắng sự an toàn của hắn. Ta cho Tần tướng quân một ngàn binh sĩ, thay ta hộ vệ Ngụy trưởng sử, Tần tướng quân không có vấn đề gì chứ!”
“Ty chức đương nhiên không có vấn đề, xin cho ty chức đi nói trước cho Bùi tướng quân một phen.”
Lý Kiến Thành lắc lắc đầu, “Không cần, về sau Tần tướng quân trực tiếp hướng ta báo cáo.”
Trong lòng Tần Quỳnh chấn động, vội nói: “Ty chức hiểu rồi.”
Lý Kiến Thành lấy ra một mũi lệnh tiễn ngàn người cho Tần Quỳnh, “Đi lãnh binh đi! Ngụy trưởng sử lập tức xuất phát.”
Tần Quỳnh hướng Ngụy Trưng hành một lễ, hai người giục ngựa rời đi. Lý Kiến Thành lại đi thăm dò tình huống cầu nổi. Lúc này, Ngụy Trưng nhìn cầu nổi tối qua bị đốt thành hài cốt, trong lòng hắn bỗng có một loại hiểu ra, Lý Kiến Thành phái Bùi Nhân Cơ làm tiên phong, chỉ sợ sớm có dự mưu.
~~~~
Vương Quân Khuếch và Vưu Tuấn Đạt chỉ dùng một canh giờ rưỡi đã dựng xong cầu nổi, sau buổi trưa, Lý Kiến Thành dẫn hai vạn đại quân tới dưới Võ Trắc huyện thành.
Lý Kiến Thành chưa có kế hoạch tấn công huyện Võ Trắc, hắn rất hiểu biết quận Hà Nội, biết huyện Võ Trắc là năm Khai Hoàng thứ mười sáu xây thành, năm Đại Nghiệp thứ ba chuẩn bị thay thế kho Lê Dương mà gia cố thêm cao, thành trì cao lớn chắc chắn, sông đào bảo vệ thành sâu mà rộng, dễ thủ khó công, cộng thêm Lý Kiến Thành lần này đông chinh khí giới công thành còn chưa từ Hà Đông vận chuyển đến, Lý Kiến Thành chỉ là muốn uy hiếp cánh quân này, tốt nhất khiến bọn họ không đánh mà hàng, nếu bọn họ không hàng, cũng phải đem bọn họ ép ở trong thành, làm bọn họ không thể chặn lại đội tàu vận lương.
Nhưng Lý Kiến Thành càng cảm thấy hứng thú hơn đối với lai lịch chi Tùy quân này, bọn họ hiển nhiên không phải Thanh Châu quân, vậy bọn họ rốt cuộc là quân đội nơi nào đến?
Sau khi Lý Kiến Thành binh đến dưới thành, đáp án trong lòng hắn rốt cuộc được vạch trần, binh sĩ trinh sát tuần hành bên ngoài hắn bắt được một gã thám báo trong thành, binh sĩ bị đè quỳ xuống đất nói: “Tướng quân nhà ta là Ngụy tướng quân tướng phòng thủ kho Lạc Khẩu, bởi Vi thượng thư binh bại mà rút lui qua Hoàng Hà, tạm trú huyện Võ Trắc.”
Lý Kiến Thành lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là Ngụy Văn Thông chủ tướng Hổ Lao quan, khó trách cao minh như thế, tuy hắn cũng chưa nghe nói việc Vi Tân binh bại, nhưng lúc này hắn càng thêm quan tâm Ngụy Văn Thông. Quân đội trong thành đã không phải Thanh Châu quân thì dễ xử lý rồi, mà là một mũi Tùy quân binh bại lưu lạc quận Hà Nội.
Lý Kiến Thành sớm đã nghe nói Ngụy Văn Thông, văn võ toàn tài, có thể xưng là danh tướng, hơn nữa võ nghệ cực kỳ cao cường, ở trên đại hội anh hùng xếp hạng chín, đại tướng như vậy ngay tại trước mắt mình, khiến Lý Kiến Thành nhất thời dâng lên ý ái tài. Hắn hỏi binh sĩ thêm vài câu, lập tức hạ lệnh: “Truyền lệnh ta, đại quân lui ba dặm!”
Nếu muốn thuyết phục Ngụy Văn Thông đầu hàng, Lý Kiến Thành đương nhiên phải bày ra tư thái có thành ý, đầu tiên lui binh ba dặm chính là tư thái thành ý thứ nhất. Theo Lý Kiến Thành hạ đạt quân lệnh, hai vạn đại quân bắt đầu chậm rãi rút lui.
Trên tường thành đứng đầy binh sĩ Tùy quân, bọn họ đều từng trải qua lễ rửa tội đẫm máu mười vạn quân Ngoã Cương cường công kho Lạc Khẩu, đối với hai vạn quân đội dưới thành bày ra trận thế, không có ai cảm thấy sợ hãi hoặc là khủng bố, thậm chí ngay cả tiểu binh cũng nhìn ra được, quân đội dưới thành binh lực tuy nhiều, nhưng chưa chắc công hạ được thành Võ Trắc cao lớn chắc chắn, huống hồ bọn hắn ngay cả vũ khí công thành cũng không có.
Ngụy Văn Thông đứng ở đầu tường lạnh lùng nhìn chăm chú vào đại quân dưới thành rút lui, lui mấy dặm là có thể thu mua Ngụy Văn Thông hắn sao? Lý Kiến Thành cũng đánh giá người ta quá thấp rồi.
Lúc này, Đỗ Như Hối ở bên cạnh cười nói: “Nếu ta không đoán sai, bọn hắn qua Thái Hành Sơn không thể mang theo đồ quân nhu, toàn bộ đồ quân nhu đều chờ từ quận Hà Đông đi Hoàng Hà vận chuyển đến, bao gồm khí giới công thành.”
Ngụy Văn Thông đã nhận được bẩm báo binh sĩ, hai trăm chiếc lương thuyền trúng kế lui về quận Hà Đông. Hắn đối với mưu lược cao minh của Đỗ Như Hối đã sớm bội phục sát đất, trên cơ bản Đỗ Như Hối nói gì hắn nghe nấy. Ngụy Văn Thông cười nói: “Vậy tiên sinh cảm thấy khí giới công thành của bọn hắn cần bao lâu mới có thể đưa đến?”
Đỗ Như Hối vươn một đầu ngón tay, “Ít nhất một tháng!”
“Vì sao?”
“Nhóm đầu tiên là vận chuyển lương thực, khiến Lý Kiến Thành đứng vững gót chân ở quận Hà Nội, sau đó mới có thể vận chuyển đến khí giới công thành theo quân đội của Lý Kiến Thành bắc thượng, thuyền hai đến một về, vậy không phải ba mươi ngày trôi qua? Huống hồ bọn hắn còn chạy một chuyến vô ích, cho nên còn không chỉ một tháng. Đương nhiên, bọn hắn cũng có thể chặt cây để làm thang công thành đơn giản, vậy thì phải bàn thêm.”
Ngụy Văn Thông gật gật đầu, quả thật là đạo lý này, hai trăm chiếc thuyền hàng cỡ trung nhiều nhất đưa bốn vạn thạch lương thực, chỉ có thể cung cấp quân đội hai tháng, nếu còn muốn vận chuyển theo khí giới công thành, vậy lương thực cũng sẽ quá ít, không đủ để duy trì mấy vạn đại quân, cho nên khí giới công thành tất nhiên là vận chuyển nhóm thứ hai, chủ yếu là tiêu hao quá lớn trên thời gian.
Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Hiện tại thuyền lương đã lui, tiên sinh cảm thấy kế hoạch của Lý Kiến Thành còn có thể thành công không?”
Đỗ Như Hối cười lên, “Ta vẫn là câu nói kia, tướng quân xuất hiện ở quận Hà Nội là điều ngoài dự liệu, mà vừa vặn là cái ngoài dự liệu này khiến kế hoạch của Lý Kiến Thành thất bại trong gang tấc, Lý Kiến Thành đương nhiên không cam lòng, nhưng hắn không có thời gian.”
Lúc này, một binh sĩ chạy tới, quì một gối bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, dưới thành có một người tới, nói là tư mã Dương Sĩ Lâm, đặc biệt đến cầu kiến tướng quân.”
Ngụy Văn Thông nói với Đỗ Như Hối: “Người này là đồng hương của ta, sau đảm nhiệm Ly Thạch quận thừa, ta cùng hắn từng gặp vài lần. Người này hẳn là tới thuyết phục ta, tiên sinh nói ta gặp hay là không gặp?”
Đỗ Như Hối khẽ cười nói: “Thật ra tướng quân gặp hắn cũng không sao, cho dù không đầu hàng, mọi người có thể thương lượng một điều kiện, ví dụ như quân Đường không tiến công chúng ta, chúng ta cũng không gây trở ngại kế hoạch của quân Đường, tướng quân cảm thấy thế nào?”