Ân Trường Chí đánh giá hai người một phen, lại hỏi: “Có khẩu lệnh hay không?”
“Có! Khẩu lệnh là Long Quá Thái Hành.”
Đây là khẩu lệnh Ân Trường Chí và Lý Kiến Thành ước định, chỉ có người Lý Kiến Thành phái tới mới có thể biết. Sắc mặt Ân Trường Chí hòa hoãn hơn rất nhiều, hướng thủ hạ ra lệnh: “Để bọn họ lên thuyền!”
Một lát sau, hai gã quân sĩ lên thuyền, lấy ra quân phù, lệnh tiễn cùng quân lệnh dùng sáp đá bịt kín, cùng nhau đưa cho Ân Trường Chí.
Ân Trường Chí làm người rất cẩn thận, tuy khẩu lệnh chính xác, nhưng hắn vẫn thẩm tra quân phù và lệnh tiễn, điều binh quan trọng chú ý phù lệnh hợp nhất, chỉ có lệnh tiễn còn chưa được, còn cần quân phù phù hợp, cũng chính là một nửa quân phù của Lý Kiến Thành cùng một nửa quân phù của Ân Trường Chí cùng ăn khớp, như vậy quân lệnh mới có thể hữu hiệu, như Lý Kiến Thành thậm chí còn đặc biệt bố trí khẩu lệnh.
Đương nhiên, nếu người truyền tin bị bắt, như vậy tất cả đều không còn ý nghĩa, cho nên tuy Lý Kiến Thành cân nhắc kín kẽ nữa, cũng vẫn có lỗ hổng tồn tại, trừ phi như đời sau có đường dây điện thoại riêng hoặc là mật mã điện báo...
Ân Trường Chí thẩm tra quân phù và lệnh tiễn, lúc này mới mở ra quân lệnh, quân lệnh là Lý Kiến Thành tự tay viết, thế mà lại là bảo hắn lập tức lui về quận Hà Đông chờ lệnh.
Ân Trường Chí ngẩn người, đây là vì sao, mắt thấy sắp đến cửa vào kênh Vĩnh Tể, thế mà lại bảo mình quay về, một đi một về này, ít nhất cần hai mươi ngày thời gian, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn trầm ngâm một chút hỏi: “Đại công tử hiện tại ở nơi nào?”
“Hồi bẩm Ân tướng quân, đại công tử bây giờ còn ở quận Trường Bình.”
Ân Trường Chí nhất thời cả kinh, vội hỏi: “Vì sao bây giờ còn ở quận Trường Bình?”
“Chúng ta ở quận Trường Bình gặp ba vạn quân của Tống Kim Cương, hai quân kịch chiến đến nay, tuy đối phương chiến lực không mạnh, nhưng rất bám người ta, đánh nhiều trận không lui, lại không chịu chính diện tác chiến, cho nên đại quân mãi không thể nam hạ Thái Hành.”
Ân Trường Chí nhất thời hiểu ra. Hắn sớm đã biết quân đội của Tống Kim Cương từ Hà Bắc chuyển dời đến vùng Thượng Đảng cùng Trường Bình, hắn còn đặc biệt nhắc nhở đại công tử để ý đám tặc quân này, xem ra đại công tử đã đánh giá thấp Tống Kim Cương, kết quả gặp rắc rối to, kế hoạch phải thay đổi.
Ân Trường Chí trầm ngâm một lát. Đại công tử đã chưa tới quận Hà Nội, vậy bọn họ cũng không thể đi chịu chết, hiện tại chỉ có hai lựa chọn, hoặc lui về Hà Đông, hoặc ở vùng cửa sông kênh Vĩnh Tể đợi mệnh, nhưng Ân Trường Chí nghĩ tới thuỷ quân Ngõa Cương trinh sát tuần hành, hắn liền bỏ ý nghĩ ở cửa sông đợi lệnh, vẫn nên tuân thủ quân lệnh của đại công tử mới là quyết định chính xác.
Hắn lập tức ra lệnh: “Truyền lệnh toàn bộ thuyền quay đầu, quay về quận Hà Đông!”
Một màn Lý Kiến Thành tuyệt không muốn nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra, đội tàu vận lương sắp đến cửa sông kênh Vĩnh Tể bắt đầu quay đầu quay về thành Hà Đông ngoài mấy trăm dặm. Lúc này bọn hắn cách đại quân của Lý Kiến Thành chỉ còn lại không đủ hai mươi dặm lộ trình, nhưng rất nhiều chuyện là như thế, thường thường ngay tại một khắc cuối cùng thay đổi quỹ tích, sát vai mà qua với thành công.
Đại quân Lý Kiến Thành ở buổi sáng thứ hai đến Lưỡng Giang khẩu trấn, Bùi Nhân Cơ chật vật không chịu nổi quỳ gối trước chiến mã của Lý Kiến Thành thỉnh tội.
Cuộc tập kích đêm tối khiến Bùi Nhân Cơ mất hơn bốn ngàn người, tuy người bị giết bị bắt không phải quá nhiều, nhưng rất nhiều binh sĩ lại nhân cơ hội này đào vong về nhà. Theo Bùi Nhân Cơ địa vị thấp, đãi ngộ kém, các tướng sĩ đã sớm bất mãn, vốn muốn mượn một trận chiến này đề cao đãi ngộ, lại không ngờ vẫn gặp thảm bại, mọi người đều mất đi lòng tin với Bùi Nhân Cơ, cho nên tuy Bùi Nhân Cơ thu nạp bại binh, nhưng không có bao nhiêu người muốn tiếp tục theo hắn, đều tự về quê.
Bùi Nhân Cơ không còn quân đội, tựa như một con gà trống bị vặt hết lông, vừa xấu hổ, vừa chật vật. Tần Quỳnh thì dẫn năm trăm người cuối cùng, xa xa nhìn chủ tướng hướng Lý Kiến Thành thỉnh tội, trong lòng hắn cũng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Lúc trước La Sĩ Tín không bằng hắn đã thăng làm tướng quân, thống quân mấy vạn, thậm chí ngay cả Vưu Tuấn Đạt bị Bùi Nhân Cơ xa lánh, bởi vì đầu hàng Ngõa Cương, theo Lý Kiến Thành, hiện tại cũng thành đại tướng đích hệ của Lý Kiến Thành, quân chức tuy giống mình, nhưng địa vị lại cao hơn mình nhiều lắm, tiền đồ cũng càng thêm sáng sủa.
Lần này chiến bại, không còn quân đội làm căn cơ, Bùi Nhân Cơ giáng chức đã là tất nhiên, vậy mình cũng sẽ giáng chức theo. Trong lòng Tần Quỳnh bi ai một trận, xét cho cùng, là mình đã theo lầm người.
Lý Kiến Thành nhìn Bùi Nhân Cơ cúi đầu thỉnh tội, lạnh lùng nói: “Tuy thắng bại là chuyện thường của binh gia, ta cũng sẽ không bởi vì một lần binh bại sẽ nghiêm trị đại tướng, nhưng binh bại lại không biết đối phương là ai, cái này làm người ta khó có thể dễ dàng tha thứ. Xem ở trên phần ngươi đã là lão tướng, ta có thể sẽ không nhục nhã trách đánh, nhưng quân quy nghiêm ngặt, nên thưởng phạt phân minh, miễn chức tướng quân của ngươi, giáng làm Hùng vũ lang tướng, hơn nữa phạt một năm bổng lộc. Các tướng dưới trướng vô tội, có thể không cần giáng chức.”
Trong lòng Bùi Nhân Cơ tràn ngập cay đắng. Nếu mình giáng chức, Tần Quỳnh lại không giáng chức, vậy hắn sẽ ngang chức với Tần Quỳnh, Tần Quỳnh cũng sẽ không là thuộc cấp của Bùi Nhân Cơ hắn nữa. Tuy trong lòng Bùi Nhân Cơ bất mãn, nhưng hắn lại không thể làm gì được. Lý Kiến Thành ở một mức độ nào đó đã là khoan dung hắn, hắn chỉ đành dập đầu cảm tạ nói: “Đa tạ ân đô đốc không trách!”
Lý Kiến Thành chỉ roi ngựa, hướng Vương Quân Khuếch và Vưu Tuấn Đạt hạ lệnh: “Hai người các ngươi dẫn năm ngàn quân dựng cầu nổi, trong hai canh giờ, đại quân phải qua sông!”
“Tuân lệnh!”
Hai người ôm quyền tuân lệnh, lập tức dẫn binh sĩ đi rừng cây chặt gỗ. Bùi Nhân Cơ cũng lập công chuộc tội, theo bọn họ cùng đi đốn củi.
Lúc này, trưởng sử Ngụy Trưng chậm rãi đi lên trước, cười nói: “Tuy binh bại, nhưng chưa chắc là chuyện xấu.”
Lý Kiến Thành biết Ngụy Trưng là chỉ cái gì. Phụ thân đã sớm muốn noi theo Trương Huyễn huỷ bỏ chế độ bộ khúc, không cho phép các đại tướng có được quân đội của riêng mình, nhưng nếu nóng vội, sẽ đưa tới hậu quả nghiêm trọng, cho nên bọn họ luôn tìm kiếm cơ hội huỷ bỏ từng bước một. Ở trong toàn bộ đại tướng ôm quân đội, La Nghệ là chướng ngại lớn nhất, thật ra chính là Bùi Nhân Cơ. Lần này bộ khúc của Bùi Nhân Cơ bị đánh tan, khiến Lý Kiến Thành có thể dẫn đầu ở trong quân của mình huỷ bỏ chế độ bộ khúc, mở một cái tiền lệ rất tốt cho toàn quân huỷ bỏ chế độ bộ khúc.
Cho nên Bùi Nhân Cơ binh bại, Lý Kiến Thành tuyệt không tức giận, thậm chí trong lòng mừng thầm. Hắn không giáng chức Tần Quỳnh, thủ hạ của Bùi Nhân Cơ liền không có bộ khúc nữa, chỉ còn lại có mấy trăm thân binh, tai hoạ ngầm lớn nhất trong quân hắn đã tiêu trừ.