Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 748 - Chương 641: Điều Kiện Hà Khắc (2)

Chương 641: Điều kiện hà khắc (2)
Chương 641: Điều kiện hà khắc (2)

Phòng Huyền Linh đi lên trước, nhìn chăm chú vào sa bàn trầm giọng nói: “Từ trên thời gian thuyền lương của bọn hắn hẳn là đã đến, như vậy thuyền lương và đại quân sẽ dọc theo kênh Vĩnh Tể đồng bộ hành quân, khả năng tiến vào quận Cấp khá lớn, hiện tại không biết viện quân của Lý Kiến Thành có thể chạy tới rồi không.”

Trong mắt Trương Huyễn rõ ràng có vẻ sầu lo. Nếu không có viện quân, như vậy quận Bắc Hải tới một vạn quân đội cùng quận Ngụy hai vạn quân đội không e ngại quân của Lý Kiến Thành, mà nếu viện quân của Lý Uyên quy mô đánh tới, ví dụ như đến năm vạn quân, vậy Lý Kiến Thành sẽ là tám vạn đại quân, nếu do danh tướng Khuất Đột Thông cầm đầu...

Tuy chỉ là đoán, nhưng vấn đề mình lo lắng Lý Uyên cũng sẽ nghĩ đến, hắn rất có thể sẽ không tiếc trả giá tiến công Hà Bắc, như vậy Hà Bắc nguy rồi!

“Tướng quân nếu vội trở về, có thể nhường một chút nữa, chỉ cần Vũ Văn Hóa Cập giao ra thái hậu và mấy trọng thần, là có thể thả bọn hắn bắc thượng.”

Phòng Huyền Linh vừa dứt lời, Trương Huyễn đã quyết đoán lắc đầu, “Ba điều kiện một cái cũng không nhường, bọn hắn nếu không đáp ứng, vậy để bọn họ hoàn toàn diệt vong, không cần bọn hắn đi liều mình với quân Ngoã Cương.”

Phòng Huyền Linh bất đắc dĩ, chỉ đành cười nói: “Có lẽ cát nhân tự có thiên tướng. Viện quân của Lý Uyên không tới nhanh như vậy.”

Đúng lúc này, ngoài lều truyền đến tiếng chạy dồn dập. Mơ hồ nghe thấy có người thở hồng hộc nói: “Nhanh đi bẩm báo đại soái, quận Ngụy tin tức khẩn cấp!”

Trương Huyễn chợt xoay người đi ra khỏi đại trướng, chỉ thấy một gã ưng nô trong tay cầm một ống thư màu đỏ. Ưng nô thấy Trương Huyễn ra khỏi lều, liền bước lên phía trước quì một gối trình lên, “Khởi bẩm đại soái, Ngụy quận tình báo khẩn cấp!”

Trương Huyễn tiếp nhận ống thư giũ ra một cuộn lụa trắng bên trong. Hắn trở về đại trướng, soi đèn đọc kỹ, trong mắt nhất thời có một loại ầm ầm mừng như điên khó có thể che dấu, liên tục vỗ trán, “Thật sự là trời cũng giúp ta!”

Phòng Huyền Linh cũng bị Trương Huyễn vui sướng cảm nhiễm, cười nói: “Xem ra tướng quân là có quý nhân tương trợ!”

“Quả thật là quý nhân, là người ngươi ta đều không thể ngờ tới, là Ngụy Văn Thông và Đỗ Như Hối chuẩn bị đến sẵn sàng góp sức ta, từ quận Huỳnh Dương bắc thượng quận Hà Nội, vừa lúc gặp quân đội của Lý Kiến Thành, bọn họ đóng ở huyện Võ Trắc, bịt thuyền lương quận Hà Đông dọc theo Hoàng Hà chạy đến. Không có lương thực, Lý Kiến Thành sẽ không thể đông tiến, kế hoạch Hà Bắc của Lý Uyên đã sắp thất bại trong gang tấc.”

Phòng Huyền Linh vội vàng ở trên sa bàn tìm huyện Võ Trắc, vừa vặn ở chỗ kênh Vĩnh Tể vào Hoàng Hà. Hắn cũng vừa mừng vừa sợ, “Sao có thể khéo như thế, bọn họ vừa vặn ở huyện Võ Trắc?”

“Năm đó chỗ kênh Vĩnh Tể vào Hoàng Hà chọn mở ở huyện Võ Trắc, bởi vì bờ bên kia là bến đò quận Huỳnh Dương, cho nên từ quận Huỳnh Dương qua sông bắc thượng, khẳng định là đặt chân ở huyện Võ Trắc. Nếu ta không đoán sai, Ngụy Văn Thông là vì Vi Tân binh bại mà bắc thượng.”

Phòng Huyền Linh gật gật đầu, “Vi Tân là dượng của Đỗ Như Hối, Đỗ Như Hối có lẽ vừa lúc ở trong quân của Vi Tân, cho nên mới sẽ theo Ngụy Văn Thông cùng nhau bắc thượng. Đỗ Như Hối ta từng gặp, mưu lược hơn người, có hắn giúp Ngụy Văn Thông, kế hoạch của Lý Kiến Thành tất bại không thể nghi ngờ.”

Phòng Huyền Linh nói xong, lại nhìn kỹ kết quả tình báo một lần, cười nói: “Vậy là được rồi, thuyền lương của Lý Kiến Thành là trúng kế quay về, đây tất nhiên là mưu của Đỗ Như Hối, chúc mừng đại soái lại được danh tướng mưu hay.”

Trương Huyễn đương nhiên biết mưu của Đỗ Như Hối, hắn từng viết thư mời Đỗ Như Hối đến giúp mình, nhưng Đỗ Như Hối chưa đáp lại, khiến hắn tiếc nuối rất lâu, hiện tại Đỗ Như Hối rốt cuộc lựa chọn mình, hơn nữa vừa ra tay đã cho mình trợ giúp thật lớn, không hổ là ký thất tham quân mình nhìn trúng.

Còn có Ngụy Văn Thông, xếp thứ hai trong thập tam Thái Bảo của Vũ Văn Thuật, văn võ toàn tài, có thể chắn riêng một phương. Hắn chịu nguyện trung thành mình, không thể nghi ngờ khiến mình như hổ thêm cánh.

Giờ khắc này, lo lắng quấy nhiễu Trương Huyễn nhiều ngày rốt cuộc biến mất, hắn bắt đầu phấn chấn tinh thần, chuẩn bị toàn lực ứng đối Vũ Văn Hóa Cập. Hắn vẫn quyết định thả Vũ Văn Hóa Cập bắc thượng, để Vũ Văn Hóa Cập đấu đá với quân Ngoã Cương, nhưng tài nguyên Vũ Văn Hóa Cập có được hắn phải lấy đi hơn phân nửa.

~~~~

Thôi Triệu quay về huyện Sơn Dương, mang đến ba điều kiện Trương Huyễn đưa ra. Lúc này ở trong huyện nha Sơn Dương, Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Trí Cập, Nguyên Mẫn, Nguyên Lễ đang thảo luận điều kiện Trương Huyễn đưa ra.

Trên danh nghĩa chỉ có ba điều kiện, nhưng trên thực tế phạm vi rất rộng.

Thứ nhất, giao ra thái hậu, ngọc tỷ và toàn bộ bách quan, đây là điều kiện chính trị, Trương Huyễn muốn Tiêu hoàng hậu, văn võ bá quan cùng truyền quốc ngọc tỷ, cũng là điều kiện quan trọng nhất.

Thứ hai, Trương Huyễn có thể buông tha Tư Mã huynh đệ cùng Nguyên thị huynh đệ, nhưng bọn hắn phải giao ra đầu bọn Tư Mã Đức Kham, Bùi Thông, Triệu Hành Xu, Lệnh Hồ Hành Đạt, Mã Văn Cử, Đường Phụng Nghĩa, Mạnh Cảnh, Nguyên Vũ Đạt, Dương Lãm, Tịch Phương Đức, Lý Phúc mười ba người.

Thứ ba, đội thuyền rồng ngàn chiếc để lại hết, toàn bộ hoàng kim châu báu để lại một nửa, năm vạn chiến mã của Kiêu Quả quân để lại ba vạn con, để lại toàn bộ năm vạn bộ minh quang khải giáp tồn kho.

Ba điều kiện cực kỳ hà khắc, bốn người đều trầm mặc. Lúc này Vũ Văn Hóa Cập đứng dậy giận dữ nói: “Bảo ta đáp ứng những điều kiện này còn không bằng giết ta. Ta sẽ không đáp ứng, các ngươi xem mà làm đi!”

Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi, Vũ Văn Trí Cập lại có ý tưởng, vội vàng đuổi theo, “Huynh trưởng chậm một bước!”

Trong phòng chỉ còn lại có Nguyên Mẫn và Nguyên Lễ, Nguyên Lễ thấp giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy như thế nào?”

Nguyên Mẫn thản nhiên nói: “Ta chỉ quan tâm quân đội, chỉ cần Trương Huyễn không cần quân đội, ta cảm thấy có thể tiếp nhận, về phần Tiêu hoàng hậu không có ý nghĩa đối với chúng ta, văn võ bá quan cũng quan hệ không lớn, giết đám người Tư Mã Đức Kham càng tốt, giũ sạch quan hệ của chúng ta.”

“Nhưng chiến mã cùng khôi giáp thì sao?”

Nguyên Lễ không có hứng thú đối với chiến thuyền cùng tài bảo, hắn là võ tướng, chỉ có chút luyến tiếc đối với chiến mã cùng minh quang khải.

“Nguyên thị chúng ta căn cơ ở Lũng Hữu, còn lo chiến mã cái gì? Về phần minh quang khải quả thật có chút đáng tiếc, nhưng Trương Huyễn đòi dù sao chỉ là tồn kho, không bảo binh sĩ cởi áo giáp, ta cảm thấy cũng có thể tiếp nhận, mấu chốt là đại quân có thể tiếp tục bắc thượng.”

Nguyên Lễ trầm mặc một lát nói: “Nhưng Vũ Văn Hóa Cập không chịu đáp ứng!”

Một nan đề như thế, Nguyên Mẫn trầm ngâm thật lâu, cười lạnh một tiếng nói: “Hắn không đáp ứng, thì ép hắn đáp ứng!”

Hắn nói khẽ với Nguyên Lễ vài câu, Nguyên Lễ liên tục gật đầu, “Ta biết rồi, lập tức đem tin tức truyền ra.”

Bình Luận (0)
Comment