Vũ Văn Trí Cập đuổi theo huynh trưởng Vũ Văn Hóa Cập. Hắn hiểu biết quân tình hơn Vũ Văn Hóa Cập, biết lương thực nhiều nhất chỉ có thể duy trì thêm mười ngày, nếu không thể kịp thời vào Từ Châu thu hoạch, bọn hắn sẽ gặp phải hậu quả ác liệt toàn quân đào vong.
Cho nên Vũ Văn Trí Cập lại nguyện ý tiếp nhận điều kiện. Hắn theo bên cạnh Vũ Văn Hóa Cập thấp giọng nói: “Huynh trưởng nếu muốn tự lập làm đế, lão yêu bà kia giữ cũng vô dụng, cho Trương Huyễn là được, về phần mấy cái đầu kia cũng không có gì đáng tiếc, chiến thuyền cũng không sao, cho dù hắn muốn chiến mã vũ khí, ta cũng cảm thấy có thể cò kè mặc cả. Hỏi Trương Huyễn đòi năm vạn thạch lương thực, như vậy chúng ta sẽ có quân lương quyết chiến với quân Ngoã Cương, một khi đánh bại quân Ngoã Cương, chúng ta chiếm cứ Trung Nguyên, thành lập Hứa triều, thiên hạ anh tài ùn ùn đến gia nhập, còn lo văn võ bá quan sao? Đại ca vì sao không cân nhắc tiếp nhận?”
Vũ Văn Hóa Cập chỉ cảm thấy lòng rối như tơ vò, đầu óc trống rỗng, đây cũng là hắn sống buông thả, uống rượu quá lượng, tạo thành năng lực tự hỏi và năng lực phán đoán giảm nghiêm trọng. Hắn hồi lâu không hiểu Vũ Văn Trí Cập đang nói cái gì, nhưng bản lãnh kéo dài dây dưa hắn lại có.
Vũ Văn Hóa Cập liền thở dài nói: “Chuyện này liên quan trọng đại, để ta cân nhắc thêm một chút đi!”
***
Đại doanh của tám vạn Kiêu Quả quân đóng quân ở phía nam huyện Sơn Dương, phân bố thành hình dài, phân bố ở hai bờ sông kênh Thông Tể, kéo dài hai mươi dặm, trên cơ bản song song với đội tàu trong kênh đào.
Ở trong đại doanh tiền quân, Tư Mã Đức Kham, Bùi Kiền Thông, Triệu Hành Xu bọn mười ba người tụ tập trong một cái lều lớn, khẩn trương thương lượng đối sách. Bọn hắn nhận được tin tức, Vũ Văn Hóa Cập sắp sửa đem đầu bọn hắn giao cho Trương Huyễn, khiến mười người này giận tím mặt.
Tư Mã Đức Kham oán hận nói: “Vốn tưởng rằng trừ khử một gã hôn quân, mọi người sống sẽ tốt hơn chút, không ngờ hắn so với hôn quân càng quá đáng hơn. Sớm biết như vậy, ai sẽ bán mạng cho hắn?”
Lệnh Hồ Hành Đạt càng thêm lo lắng, “Hiện tại hắn rõ ràng là muốn để ta tới làm người chịu tội thay, đem trách nhiệm hành thích vua đổ hết lên trên đầu chúng ta, không quan hệ với Vũ Văn Hóa Cập hắn, chúng ta tuyệt không thể dễ dàng tha thứ!”
“Tuyệt không thể dễ dàng tha thứ!” Mọi người cùng nhau rống giận lên.
Lúc này, Bùi Kiền Thông lạnh lùng nói: “Chỉ oán giận có tác dụng cái rắm, muốn sống phải đưa ra biện pháp!”
Mọi người đều hướng hắn nhìn lại. Tư Mã Đức Kham hừ một tiếng, “Vậy ngươi có cao kiến gì?”
“Biện pháp thật ra cũng chỉ có hai cái, hoặc đào tẩu, hoặc phản kích, không có lựa chọn thứ ba.”
“Chạy có thể chạy đến đâu? Mấy trăm kỵ binh đủ để đem chúng ta dễ dàng bắt lấy, bắt về vẫn bị chặt đầu.”
Mã Văn Cử phủ quyết khả năng chạy trốn, mọi người nhất thời trầm mặc, bọn họ đã ý thức được, bọn họ thật ra chỉ có một con đường là phản kích.
Mọi người đều hướng Tư Mã Đức Kham nhìn lại. Hắn là người quân chức cao nhất, Tư Mã Đức Kham cũng tiếp nhận phương án của Bùi Kiền Thông, chậm rãi nói: “Chúng ta những người này tâm phúc thân binh trong tay cộng lại, nhắm chừng có hai ngàn người. Vũ Văn Hóa Cập thích buông thả ở trên thuyền rồng, thủ quân trên thuyền rồng nhiều nhất ba trăm người, chúng ta có thể dùng một chiếc thuyền khác tới gần thuyền rồng chỗ hắn, như vậy có thể tránh được binh sĩ thủ vệ trên bờ. Chặt đầu Vũ Văn Hóa Cập, kêu gọi quân đội bất ngờ làm phản, chúng ta có thể thừa dịp loạn đào tẩu. Đương nhiên, mỗi người lấy một khoản hoàng kim châu báu, chúng ta nửa đời còn lại đi phương nam mai danh ẩn tích, cũng có thể làm phú ông gia.”
Mọi người đều đã bị thuyết phục. Phương án của Tư Mã Đức Kham không chỉ khả thi, hơn nữa ngay cả đường lui cũng đã nghĩ xong. Lệnh Hồ Hành Đạt cắn răng nói: “Nói làm là làm, đêm nay chúng ta hành động!”
“Đêm nay phải hành động, nếu không ngày mai chúng ta nhất định phải chết.” Tư Mã Đức Kham một câu làm ra quyết định.
~~~~
Ngay tại lúc đám người Tư Mã Đức Kham thương lượng nửa đêm ám sát Vũ Văn Hóa Cập, ở trong đại doanh bờ đông, một gã Vũ dũng lang tướng Kiêu Quả quân bước nhanh tới trước một đại trướng, nói với binh sĩ thủ vệ trước lều: “Mạch tướng quân có đây không?”
Binh sĩ kỳ quái đánh giá hắn một cái, chưa từng thấy đến tìm người như vậy. Đội trưởng thân binh cầm đầu hỏi: “Ngươi là người phương nào? Tìm tướng quân nhà ta có chuyện gì?”
Lang tướng này khẽ cười nói: “Thay ta chuyển lời một phen, cứ nói cố nhân tới thăm, tên không tiện nói, hắn đi ra sẽ biết.”
Đội trưởng thân binh nghi hoặc nhìn hắn một cái, lập tức xoay người vào lều. Một lát sau, một đại tướng dáng người cao lớn đi nhanh ra. Hắn là Mạch Mạnh Tài con tiền đại tướng quân Mạch Thiết Trượng, giữ chức Hổ bí lang tướng của Kiêu Quả quân.
“Là ai tìm ta?” Mạch Mạnh Tài cao giọng hỏi.
“Mạch huynh, là ta. Còn nhận ra không?”
“Ngươi là... Trầm —— “
Mạch Mạnh Tài lập tức cắn đầu lưỡi. Hắn chấn động, người tới thế mà lại là Trầm Quang, hắn không phải đầu lĩnh thám báo Thanh Châu quân sao?
Mạch Mạnh Tài từng theo phụ thân xuất chinh Cao Ly, ở Liêu Đông kết bạn Trầm Quang, tuy thời gian kết giao không dài, nhưng hai người tiếc tài nhau, ở bờ Liêu Hà kết bái làm huynh đệ, nhoáng lên một cái đã trôi qua năm sáu năm.
Mạch Mạnh Tài không ngờ Trầm Quang thế mà thành đại tướng tâm phúc của Trương Huyễn, càng không ngờ lại ở chỗ này gặp được hắn.
Mạch Mạnh Tài vội nói: “Vào lều rồi nói sau!”
Hắn mang theo Trầm Quang vào hậu trướng của mình. Trầm Quang lúc này mới cười lạnh nói: “Bán mạng cho Vũ Văn Hóa Cập, Mạch huynh sống thật sự tự tại mà!”
Mạch Mạnh Tài nhất thời đỏ bừng mặt, xấu hổ vạn phần nói: “Hiền đệ mắng hay lắm!”
“Ta không phải đến mắng, ta chỉ là muốn hỏi huynh, huynh tính làm sao bây giờ? Là theo Vũ Văn Hóa Cập đi liều mạng với quân Ngoã Cương, hay là có tính toán khác?”
Mạch Mạnh Tài bỗng tỉnh ngộ, hắn nhìn thoáng qua Trầm Quang, thấp giọng hỏi: “Là Trương Huyễn bảo đệ đến?”
Trầm Quang gật gật đầu, “Ấn tượng của đại soái nhà ta đối với huynh rất tốt, nói huynh là tướng trung nghĩa, ngài hy vọng huynh không bán mạng thay Vũ Văn Hóa Cập nữa.”
Mạch Mạnh Tài từng gặp Trương Huyễn, lúc trước hắn đem một tòa nhà của Mạch gia lấy giá rất thấp bán cho Trương Huyễn, chỉ là lúc ấy hắn căn bản không ngờ, Trương Huyễn có một ngày sẽ được phong làm Tề vương, trở thành chư hầu một phương có thực lực tranh đoạt thiên hạ.
Mạch Mạnh Tài thở dài, “Ta sao lại nguyện ý bán mạng cho hắn. Nói thật, ta tính sau khi qua sông Hoài sẽ từ quan mà đi, về nhà dưỡng lão mẫu thân, nhưng hiền đệ nếu có cái gì cần ta hỗ trợ, ta nhất định sẽ làm hết sức.”
“Không phải ta muốn huynh hỗ trợ, mà là đại soái nhà ta mời huynh hỗ trợ.”
Trầm Quang lấy ra một phong thư đưa cho hắn, “Đây là thư đại soái nhà ta tự tay viết cho huynh trưởng, huynh trưởng xem đi!”