Mạch Mạnh Tài do dự một chút, nhưng hắn vẫn tiếp nhận thư mở ra đọc một lần, trong thư Trương Huyễn nói đám người Tư Mã Đức Kham rất có thể sẽ phát sinh binh biến, khẩn cầu hắn dẫn quân bảo hộ thái hậu cùng bách quan an toàn.
Mạch Mạnh Tài rốt cuộc gật gật đầu. Cùng với từ quan mà đi, còn không bằng làm chút gì đó cho Đại Tùy, đây mới là hành vi của đại trượng phu, bảo hộ thái hậu cùng bách quan cũng là chức trách hắn nên tận.
“Được rồi! Ta đáp ứng Tề vương.” Mạch Mạnh Tài dứt khoát nói.
Trầm Quang cười nói: “Ta cũng lưu lại giúp huynh một tay, ta nhất định phải đem huynh trưởng dẫn ra khỏi hố lửa.”
~~~~
Tuy Vũ Văn Hóa Cập không dám vô lễ đối với Tiêu hoàng hậu, nhưng cũng không đối xử tử tế nàng, Tiêu hậu trên thực tế bị giam lỏng ở trong thuyền Tường Ly hoàng hậu của nàng, chỉ có hơn hai mươi thiếp thân cung nữ theo ở bên người nàng, trên bờ đứng đầy thị vệ tâm phúc của Vũ Văn Hóa Cập, không cho phép các nàng rời thuyền một bước.
Ngay cả tầng một của thuyền Tường Ly cũng có mười mấy thị vệ giám thị họ, Tiêu hậu thì ước thúc cung nữ của mình, không cho phép các nàng đi tầng một, mọi người đều sinh hoạt ở tầng hai cùng tầng ba. Trừ Tiêu hậu, tộc muội Tiêu phi cùng con gái Dương Cát Nhi của nàng cũng ở cùng một chỗ.
Chạng vạng, Quảng Lăng công chúa Dương Cát Nhi đang giúp mẫu thân Tiêu hậu chải đầu, chính mắt thấy phụ thân chết khiến cô gái bướng bỉnh mười hai tuổi này đột nhiên trưởng thành hẳn lên.
Nàng trở nên rất trầm mặc, trong thuyền lớn cũng không nghe thấy tiếng cười vô ưu vô lự của nàng nữa. Nàng thường thường ngồi một mình ở bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn mặt sông xuất thần, ngồi xuống một lần sẽ rất lâu, thẳng đến cung nữ có việc tìm nàng mới thôi.
Mẹ con hai người đều không nói gì. Lúc này, trên lầu mơ hồ truyền đến tiếng ca ai uyển của nữ nhân, Tiêu hậu thở dài, “Cát Nhi, a nương thế nào?”
A nương theo như lời Tiêu hậu đó là mẹ đẻ Tiêu Thục phi của Dương Cát Nhi, nàng cũng ở cùng một chỗ với Tiêu hậu, bởi vì thấy con Dương Cảo bị giết, nàng chịu kích thích thật lớn, tinh thần có chút thất thường.
Dương Cát Nhi vẻ mặt ảm đạm, “A nương vẫn như thế, mẫu thân cũng nghe thấy rồi.”
Tiêu hậu lập tức chuyển hướng đề tài, nàng đưa tay giữ chặt tay con gái cười nói: “Con chải đầu không được, vẫn để cho họ chải đi!”
Tiêu hậu cười đem con gái kéo đến bên người, hai cung nữ tiến lên tiếp tục chải đầu cho nàng. Tiêu hậu dịu dàng nói với con gái: “A Cách ở trong phòng con phát hiện một thanh đoản kiếm, là thanh Trương tướng quân tặng con sao?”
A Cách là thiếp thân cung nữ của Tiêu hậu, Tiêu hậu không yên tâm con gái, đặc biệt bảo cô đi chiếu cố Dương Cát Nhi. Hôm qua lúc A Cách dọn phòng, ngoài ý muốn ở dưới gối của Dương Cát Nhi phát hiện một con dao găm sắc bén.
Dương Cát Nhi yên lặng gật đầu, rốt cuộc mở miệng nói: “Đó là vũ khí phòng thân của con gái. Phụ hoàng không còn nữa, không ai có thể bảo vệ con gái nữa, chỉ có thể dựa vào chính mình.”
Mũi Tiêu hậu có chút cay cay, đau lòng ôm con gái, “Có vi nương, vi nương sẽ bảo hộ con, sẽ tuyệt đối không để bất luận kẻ nào thương tổn con.”
Dương Cát Nhi rúc vào trong lòng mẫu thân, một lát sau, nàng thấp giọng hỏi: “Mẫu hậu cảm thấy Trương tướng quân có thể giết chết Vũ Văn Hóa Cập không?”
Tiêu hậu ngây người một chút, lập tức trên mặt lộ ra một tia cười khổ. Theo nàng thấy, Trương Huyễn và Vũ Văn Hóa Cập không sai biệt lắm, đều dã tâm bừng bừng, đều là muốn lợi dụng ảnh hưởng chính trị của mình để khống chế mình, nhưng con gái tựa như rất tín nhiệm đối với Trương Huyễn.
Tiêu hậu đương nhiên cũng biết Trương Huyễn và Vũ Văn Hóa Cập rất nhiều chỗ khác nhau, ít nhất hắn sẽ không thương tổn mình và Cát Nhi, sẽ không bá chiếm hậu phi, sẽ không ngược đãi cung nhân, ở trên một điểm này hắn đáng tin cậy hơn xa Vũ Văn Hóa Cập.
Hơn nữa mấu chốt nhất là con gái tín nhiệm hắn, làm một người mẹ, nàng thật sự không muốn để con gái sống trong sự lo âu sợ hãi. Trương Huyễn có lẽ có thể khiến con gái đi ra khỏi bóng ma phụ thân bị ép phải chết.
Tiêu hậu vuốt ve tóc con gái cười nói: “Trương tướng quân có thể giết chết Vũ Văn Hóa Cập hay không, thật ra vi nương cũng không biết, nhưng ít ra Vũ Văn Hóa Cập rất sợ hắn. Mọi người đều nhìn ra được, ta nghĩ, có lẽ chúng ta rất nhanh có thể thoát khỏi Vũ Văn Hóa Cập khống chế.”
Trong mắt Dương Cát Nhi bắn ra thù hận khắc sâu. Nàng cắn môi một cái nói: “Con gái chỉ hy vọng Trương tướng quân có thể bắt sống Vũ Văn Hóa Cập, sau đó đem ác tặc đó giao cho con, con muốn tự tay giết hắn!”
Trong lòng Tiêu hậu thực sự cảm thấy lo lắng, nàng không hy vọng con gái sống phần đời còn lại trong thù hận, cuộc đời dài lâu, nàng còn nhỏ như vậy, phải để con gái đi ra khỏi thù hận.
Đúng lúc này, một hoạn quan ở ngoài cửa bẩm báo: “Thái hậu, Trương y chính cầu kiến!”
Tiêu hậu cũng biết y chính Trương Khải tuy là người của Vũ Văn Hóa Cập, nhưng hắn lấy cớ lấy khám nghiệm tử thi làm lý do âm thầm giúp mình an táng trượng phu ở Giang Đô cung, ở một mức độ nào đó, Tiêu hậu cũng không hận hắn, có lẽ Trương Khải mang đến tin tức gì cho mình.
Nàng liền gật gật đầu, “Để hắn vào!”
Tiêu hậu lập tức nháy mắt cho con gái, bảo nàng rời đi, nhưng Dương Cát Nhi lại chưa nhúc nhích, nàng cũng muốn biết Trương Khải sẽ mang đến tin tức gì.
Một lát sau, Trương Khải được một cung nữ dẫn vào phòng, hắn ở bậc thang quỳ xuống hành lễ, “Vi thần tham kiến thái hậu!”
“Trương y chính tìm ai gia có chuyện gì sao?”
Trương Khải hướng cung nữ hai bên nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “Sự tình liên quan cơ mật, xin thái hậu bảo cung nhân lảng tránh!”
Tiêu hậu hướng hai bên khoát tay, “Các ngươi đều lui ra!”
Cung nữ đều lui xuống, Tiêu hậu lại nói với con gái: “Cát Nhi, con cũng đi xuống đi!”
Dương Cát Nhi lại lắc đầu, “Con gái không đi!”
Tiêu hậu bất đắc dĩ, chỉ đành nói với Trương Khải: “Có việc gì cơ mật, Trương y chính mời nói đi!”
Trương Khải hạ giọng nói: “Đêm nay Tư Mã Đức Kham chuẩn bị tập kích Vũ Văn Hóa Cập, đồng thời muốn bắt cóc thái hậu, xin thái hậu chuẩn bị đổi thuyền.”
Tiêu hậu ngẩn ra, nhanh như vậy đã chó cắn chó sao?
Nàng trầm ngâm một chút, có chút khó hiểu hỏi: “Trương y chính chuẩn bị cn thuyền cho ai gia?”
Trương Khải cười khổ một tiếng, “Vi thần nào có bản lãnh này, là Tề vương phái người liên hệ với bọn Mạch Mạnh Tài, do Mạch tướng quân đến an bài.”
Tiêu hậu kinh ngạc nhìn hắn một cái, “Thì ra Trương y chính là người của Tề vương?”
Trương Khải vẻ mặt xấu hổ, sau một lúc lâu mới nói: “Vi thần nhất thời đi lầm đường, nhưng Tề vương cho vi thần một cơ hội, để vi thần có thể chuộc lại tội nghiệt mình phạm phải.”
Tiêu hậu đã hiểu, nàng gật gật đầu, “Biết sai có thể sửa, tốt cỡ nào. Trương y chính không hổ là người thông minh.”
“Đa tạ thái hậu rộng lượng tha thứ!”